Tiên Quốc Đại Đế

Cẩu Thần


trước sau

- Ngươi khẳn định Diêm Xuyên chỉ là Cổ Tiên?

Công Dương Bôn Lôi gật đầu, nói:

- Chắc chắn!

Hai người nhíu mày, ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu, nói:

- Vốn theo quy tắc của gia tộc thì tự làm việc riêng, không quấy rầy nhau. Nhưng nếu Diêm Xuyên đã đến Linh Cảm cương vực thì chuyện sẽ khác.

Công Dương Bôn Lôi vừa lòng gật đầu, nói:

- Thực lực của ba chúng ta tương đương, còn dùng bp của gia tộc, có thể hợp đạo trong thời gian ngắn, không ai ngăn được chúng ta!

.........

Linh Cảm cương vực, bên ngoài mộ của Chỉ Trần Nữ Thần.

Mộ của Chỉ Trần Nữ Thần ở chính giữa bốn ngọn núi, bốn ngọn núi cao ngất xếp hình vuông, xung quanh phủ đầy trận pháp, trông mông lung.

Bên ngoài từng ngọn núi cao đang có nhiều tu giả đứng.

Vô số tu giả nhìn chăm chú vào trong tâm, mắt đầy mong chờ, nhưng hình như e ngại điều gì đó, không ai xông lên trước.

Xung quanh có nhiều cuộc tranh đấu, đều là giành giật đỉnh núi.

- Grao!

Phía xa mộ của Chỉ Trần Nữ Thần của Diêm Xuyên chậm rãi bay tới, nhiều người quay đầu lại nhìn.

Long liễn lao hướng một ngọn núi.

Trên ngọn núi kia bay ra nhiều tu giả, rống to:

- Là tên nào mắt bị mù?

Ầm!

Song long húc đầu, một đám người bị đụng bay.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Mộ của Chỉ Trần Nữ Thần đáp xuống đỉnh núi.

Vương Tiễn cung kính hét hướng trong xa liễn:

- Thánh vương, đã đến rồi!

Két!

Cửa mở ra, Diêm Xuyên chậm rãi bước ra khỏi xa liễn. Miêu Miêu nằm trên vai của Diêm Xuyên, ánh mắt hưng phấn nhìn bốn phía.

Long liễn của Diêm Xuyên huênh hoang xuất hiện khiến nhiều tu giả liếc mắt.

Nhíu người nhíu mày suy tư rốt cuộc là ai đến.

Vèo!

Phía xa bỗng có hai luồng sáng trắng bay tới, chớp mắt đến gần.

Hai người này không phải ai xa lạ, chính là Mạnh Văn Nhược và Mạnh Lăng Thiên.

Mạnh Văn Nhược cười nói:

- Bái kiến thánh vương, thánh vương, các ngươi rốt cuộc đến rồi!

Mạnh Văn Nhược, đệ tứ quân đoàn trưởng của Đại Trăn thánh đình, lúc trước cùng Mạnh Dung Dung tiến vào Tiên giới.

Diêm Xuyên gật đầu.

Vương Tiễn, Mạnh Văn Nhược gật đầu chào nhau.

Mạnh Lăng Thiên cười nói:

- Xin chào thánh vương của Đại Trăn!

Diêm Xuyên hỏi:

- Mạnh tiên sinh có thấy Đông Phương Bất Bại không?

Mạnh Lăng Thiên vừa lòng nói:

- Có thấy, cái này phải đa tạ Diêm đế vương lúc trước thành toàn. Bây giờ Cự Lộc thư viện không còn nữa, tổ sư mở ra một đạo tràng, tên là 'Đông Phương đạo tràng', giáo chủ chính là Đông Phương Bất Bại.

Diêm Xuyên khen ngợi gật đầu, nói:

- Đông Phương Bất Bại đúng là nhân kiệt!

Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:

- Meo! Không phải nói huyệt đã mở sao? Tại sao các ngươi cứ đứng bên ngoài này?

Mạnh Văn Nhược cười nói:

- Huyệt đúng là đã mở, có vài người tiến vào trong, xá muội cũng có vào.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- A?

Mạnh Văn Nhược giải thích rằng:

- Xin thánh vương nhìn xem, bốn ngọn núi bị mây mù che phủ, Chỉ Trần Nữ Thần huyệt nằm ở trong đó. Hai mươi ba tháng trước đã mở ra, ngày hôm đó ánh sáng trận trời, phong vân biến sắc. Có nhiều cường giả lao tới, nhưng bị người thủ mộ cản lại hết.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Người thủ mộ?

Đang lúc Diêm Xuyên tò mò thì phía xa bỗng vang tiếng la hét.

Chợt có người quát to:

- Bà nội nó, chúng ta đợi như thế này không được. Các vị đạo hữu, đi, chúng ta xông vào! Đừng để đám đàn bà đó giành trước.

Vèo!

Khoảng trăm bóng người chợt hiện ra, xông hướng ngọn núi kia.

- Grao!

Trong bốn ngọn núi bỗng phátra tiếng rống to một cự thú ngàn trượng bay ra khỏi đại trận.

Miêu Miêu kinh ngạc hỏi:

- Chó?

Mạnh Văn Nhược đúng lúc giải thích rằng:

- Thánh vương, đây chính là một Đông Phương đạo tràng trong đó, Cẩu Thần, ngày xưa đi theo Chỉ Trần Nữ Thần. Sau khi Chỉ Trần Nữ Thần không ngờ Cẩu Thần vẫn luôn trung thành thủ mộ ở đây.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Phía xa trăm tên tu giả đã ra tay.

Một tu giả rút kiếm xông lên:

- Nghiệt súc, nếu còn cản đường thì chúng ta sẽ giết ngươi!

Cẩu Thần rống to:

- Grao!

Sóng âm cường địa đột nhiên hình thành sóng gợn lan hướng đám tu giả.

Một tu giả hét to:

- Liệt Thiên Kiếm pháp, phân!

Một luồng kiếm quang chém phá sóng âm.

Tu giả kia hét to một tiếng:

- Đi!

Đám cường giả đi theo sau lưng người đó, cùng hướng trung tâm.

Cẩu Thần gầm lên:

- Khốn kiếp!

Một thiên đạo thông thiên triệt địa đột nhiên xuất hiện.

Ầm!

Tu giả xông đằng trước nhất bị thiên đạo làm nổ tung thành máu me.

- A!

Dư ba khiến có tu giả thống khổ gào thét.

- Grao!

Cẩu Thần nhanh chóng nhào hướng bốn phía, nó sử dụng thiên đạo cực kỳ thuận tay, nhanh chóng va chạm vào từng tu giả xâm nhập.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Sau một đợt va chạm, trăm vạn tu giả có một
nửa tử thương, số còn lại đành vắt giò chạy.

Một cuộc chiến thắng, Cẩu Thần bước lên đỉnh một ngọn núi, lạnh lùng nhìn bốn phương.

Cẩu Thần lạnh lùng quát:

- Đám khốn kiếp các ngươi đã quên cống hiến của Chỉ Trần Nữ Thần làm cho thiên hạ này sao?

Cẩu Thần rống to:

- Chỉ Trần Nữ Thần đã dặn thứ trong phần mộ để cho thiên hạ nhưng phải dựa theo quy tắc của Chỉ Trần Nữ Thần. Nữ tu giả vào trước, nam tu vào chậm hai năm. Nếu có ai không nghe, giết! Grao!!!

Tiếng gầm cuối cùng vang vọng khắp thiên địa.

Tu giả xung quanh rục rịch chợt yên tĩnh lại.

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

- Cẩu Thần này là một Đạo Thần?

Miêu Miêu khó hiểu hỏi:

- Meo? Nữ vào trước, nam vào sau? Tại sao có quy tắc quái dị như vậy?

Mạnh Văn Nhược cười khổ nói:

- Đúng vậy, lúc trước khi phần mộ mở ra thì một tia tàn niệm của Chỉ Trần Nữ Thần chính miệng nói. Nhiều người nghe thấy, đa số nữ tu đi vào. Thật ra tại Linh Cảm cương vực này có rất nhiều tu giả cường đại, ví dụ như Đông Phương Bất Bại chưa chắc sợ Cẩu Thần. Nhưng vì tôn trọng Chỉ Trần Nữ Thần nên họ lựa chọn chờ đợi.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Rất nhiều người đã quên cảm ơn.

Phụ nữ vào trước hai năm, dù gợi lòng tò mò nhưng có lẽ thật sự có ẩn ý gì.

Mạnh Văn Nhược nói:

- Dung Dung đi vào trước, ta khiến thê tử đi cùng nàng. Bây giờ Dung Dung đã rất lợi hại, chắc không thành vấn đề.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Phía xa, Cẩu Thần nhìn xung quanh, lại liếc chỗ Diêm Xuyên, dù sao hai cự long kéo xe rất bắt mắt.

Cẩu Thần nhíu mày nhìn, nhấc chân lại đi hướng địa huyệt.

Keng keng!

Chợt có tiếng kiếm ngân điếc tai, ở đỉnh ngon núi không xa kiếm quang thẳng lên trời đâm phá mây mù. Vô số kiếm khí vòng quanh kiếm quang, trông cực kỳ bàng bạc.

Vù vù vù vù vù vù!

Xung quanh trường kiếm của các tu giả cùng ngân lên, như là sùng bái kiếm quang này.

Có người giật mình kêu lên:

- Kiếm của ta, không bị khống chế?

- A! Kiếm của ta, khốn kiếm, không được rung!

.........

......

...

Vô số tiếng kinh kếu vang lên.

Chỉ thấy trên đỉnh ngọn núi có một nam nhân áo tím đang đứng.

Nam nhân sau lưng cõng trường kiếm thanh đồng, mày kiếm mắt sáng, người toát ra kiếm ý, bao gồm y phục, tóc, trông như một thanh trường kiếm.

Nam nhân mắt lóe tia sáng lạnh băng nhìn Cẩu Thần.

Cẩu Thần lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Có người nhận ra.

- Độc Cô Bá Thiên? Hắn là người của Độc Cô gia tộc tại nam ngoại châu?

- Độc Cô thế gia? Kiếm đạo thiên hạ vô địch? Hắn là người của Độc Cô gia tộc? Tại sao mau như vậy đã có Độc Cô gia tộc tiến đến?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện