Editor + Beta: Crashpike
Tiếng di động vang thật lên đúng lúc, Sở Dung bừng tỉnh lại, cô nhanh chóng rụt đầu về: "Em, em phải nhận điện thoại."
"Ừm."
Sở Dung run rẩy lấy di động ra.
Lục Trạch Nhất lười biếng dựa người vào ghế sô pha, thu tay lại, dùng tư thế thoải mái nhất nhìn cô.
Đại luật sư sử dụng ánh mắt này nhìn người thật sự có thể khiến người khác hốt hoảng !
Sở Dung liếm môi, cố gắng đè nén cảm xúc lại hạ giọng để nghe điện thoại.
Là Nghê Duyệt.
"Vâng?" Sở Dung trả lời.
"Bản kế hoạch em đưa chị rất hài lòng." giọng nói Nghê Duyệt tràn ngập sự sung sướng, nói, "Nhân vật, cốt truyện gì đó chỉ cần bên trạm kiểm soát kiểm tra một ít là có thể thông qua."
"Cái gì?"
Sở Dung nâng giọng lên, dùng sức gật đầu, "Có thời gian, hiện tại em cũng có thể qua!"
Nghê Duyệt hỏi: "Em nói gì vậy?"
Lục Trạch Nhất nhích người lại gần, áp tai vào sát người cô.
Cái này động tác này có phải có chút ái muội không?!
Người Sở Dung cứng đờ, nhưng cũng không quên trả lời bên kia: "Không có, hiện tại em đang ở bên ngoài."
"Em có nghe chị nói không vậy?" Nghê Duyệt nói, "Ngày mai người bên kia sẽ liên hệ với em đấy."
Cô dừng lại hai giây, giọng nói bất giác mềm mại hơn: "Ban ngày ban mặt, đừng uống nhiều quá."
"Gấp lắm sao?" Sở Dung đứng phắt dậy, "Em lập tức qua liền!"
Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Thế giới nợ cô một giải Oscar về diễn xuất.
"Lục Trạch Nhất, em......" Sở Dung vừa muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở trên sô pha.
Đại não cô phát ra một tiếng ong, cả người đều sửng sốt.
Lục Trạch Nhất: "......"
Một mảng màu đỏ thình lình xuất hiện ở nơi đó.
Không phải chứ, bà dì tới lúc nào thì không tới lại chọn ngay lúc này?
Rõ ràng còn hẳn mấy ngày nữa!
"Em không phải cố ý," Sở Dung mếu mặt, "Em sẽ lau cho anh."
Ông trời muốn cô quẫn bách đến chết phải không?
"Được rồi." Lục Trạch Nhất bắt được tay cô, chậm rãi đứng lên.
Không lẽ anh muốn đuổi cô đi?
"Bụng đau không?"
"Có chút." Sở Dung ăn ngay nói thật.
"Nhà tôi không có thứ kia" Lục Trạch Nhất nói, "Để tôi đi mua cho em."
Vì cái gì anh lại không hoảng hốt?
Những việc này ở trong mắt anh tập mãi thành thói quen sao?
Quả thực quá không công bằng!
Từ từ, thứ kia?
Sở Dung sửng sốt, lúc này đây mới phản ứng lại, ấp úng nói: "Chính là......"
"Công ty bên kia gấp lắm sao?" Lục