Editor+Beta: Crashpike
Sở Dung ngồi vào tay lái, cô lái xe Thích Lam rất nhiều lần, nhưng duy nhất lần này là khác biệt.
Sở Dung không có tiền đồ ngay cả thắt dây an toàn cũng không thắt được.
"Anh đừng nhìn có nhìn em." Sở Dung nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội.
Lục Trạch Nhất không mở lời, cho dù là say, ánh mắt anh vẫn âm trầm như vậy, Sở Dung thở hắt ra một hơi, ấn nút mở cửa sổ.
Tên này dù có say cũng đẹp trai đến vậy!
"Cậu không đi cho rồi?" Sở Dung hỏi.
Thích Lam đang đứng ở bên ngoài, nói cái gì mà sợ quấy rầy bọn họ, không dám lên xe.
"Ai mà biết sẽ phát sinh việc gì đúng không?" Thích Lam cười tủm tỉm nói, "Tớ đây không phải vì suy nghĩ cậu sao?"
"Tớ không cầm thú đến mức đó."
Sở Dung quay đầu nhìn thoáng qua người say khướt kia, lại quay đầu lại, nói: "Ngày mai tớ sẽ đem xe trả lại cho cậu."
Thích Lam gật đầu, phất tay bảo cô đi đi.
Sở Dung lái xe nhập vào dòng người, mở GPS nhập địa chỉ nhà Lục Trạch Nhất.
Còn may cô đã tới đó một lần, nếu không đã có thêm phiền toái.
Ngã tư đường đèn đỏ nhảy lên, Sở Dung dừng lại, nghiêng đầu quan sát Lục Trạch Nhất.
Anh vẫn đang nhìn cô, môi mím lại, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Sở Dung hỏi: "Ban ngày ban mặt, anh uống rượu làm gì?"
Tuy rằng lời này đối một gã say rượu mà nói khả năng không được tích sự gì, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nói: "Đường đường là một đại luật sư nổi danh, anh còn không biết đường yêu quý bản thân mình sao, hôm nay may là gặp phải em, nếu mà gặp phải người khác thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Dung càng nói càng tức, dứt khoát chờ đèn xanh sáng, lái xe tấp vào lề đường.
"Anh có biết chung quanh mình nhiều hoa đào như vậy, nếu......"
Tự nhiên trong đầu Sở Dung có một ý nghĩ chợt lóe qua.
Đại luật sư say rượu rồi làm loạn?
Mặt Sở Dung đỏ bừng lên, cô thấp giọng "Ai da" một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu của chính mình.
Thật là điên rồi.
Nghĩ cái gì đâu không?
"Em giáo huấn tôi." Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng.
Hả?
Giọng nói anh trầm thấp, trong xe tràn ngập hương rượu nhàn nhạt.
"Chỉ có bạn gái mới có thể giáo huấn tôi."
Mặt Sở Dung nóng lên, cô dùng sức che che mặt, nói: "Anh ăn nói cho đàng hoàng."
Lục Trạch Nhất, cái đồ hỗn đản nhà anh.
Luôn nhưng lúc cô không chú ý mà thả thính cô.
Từ từ, Sở Dung ngẩn ra một lúc, lời này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sở Dung hoảng loạn khởi động xe, Lục Trạch Nhất nghiêng người lại gần. Ngón tay thon dài cố chấp cầm lấy cổ tay cô, một tay khác lại nâng cằm cô lên.
Thật gần.
Lông mi Lục Trạch Nhất thật dài, làn da đẹp quá mức, ngón tay Sở Dung khẽ run cầm lấy góc áo của anh.
"Kia, cái kia......"
Anh, không phải anh muốn......
Lục Trạch Nhất dí sát vào cô, Sở Dung sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở dừng lại trên mặt, ngay sau đó, anh cười khẽ một tiếng.
"Em uống rượu."
Nói xong, liền quay về vị trí cũ, yên ổn nhắm hai mắt lại.
Sở Dung: "......"
Rõ ràng anh mới là người uống rượu có được không!
Cô nào có tinh thần mà phản bác lại anh, má cô nóng lên, nhanh chóng khởi động xe.
Anh đây là ở trêu chọc cô mà.
Một đường thông suốt.
Sở Dung bạnh cằm, việc này cô nhớ kỹ.
-
Lầu 20.
Sở Dung thở dài một hơi, đây đúng là muốn mạng của cô mà.
Cô dừng xe lại, lúc bước ra còn không quên cầm theo áo gió của Lục Trạch Nhất ở trong tay.
Sở Dung một bên nhẹ nhàng đỡ lấy anh, một bên lại gian nan kéo anh về phía thang máy.
Lục Trạch Nhất lười biếng dựa vào trong góc, một bàn tay ôm Sở Dung vào trong ngực, một tay thì đang cố gắng nới lỏng cổ áo.
Sở Dung nhìn bộ dạng của anh qua tấm gương đối diện, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
"Có muốn tiếp tục không?" Anh hỏi.
"Hả?"
Tiếp tục cái gì?
Sở Dung còn chưa suy nghĩ ra, Lục Trạch Nhất đã trở tay chế trụ tay cổ tay cô, đem cô ấn vào trong góc thang máy.
Lại nữa.
Cô mới không bị lừa lần thứ hai.
Sở Dung nói: "Em nói cho anh biết, anh đừng tưởng mình uống say rồi thì muốn làm gì thì làm ——"
Lục Trạch Nhất cúi đầu lấp kín miệng cô.
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
"A~......"
Nụ hôn này khác hoàn toàn lúc trước, anh cẩn thận miêu tả hình dáng môi của cô, như muốn nuốt cô vào trong bụng, càng ngày nụ hôn càng điên cuồng,
Tên này điên rồi sao?
Phảng phất có thứ gì đó cào vào tim cô, không đau mà lại ngưa ngứa.
Anh cạy hàm răng cô ra, không nhanh không chậm nhẹ nhàng xâm lấn.
A......
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như đang chìm vào trong biển, đi theo bọt sóng phập phồng phập phồng.
Trong mắt Sở Dung thấm đẫm nước mắt, cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể lại mềm nhũn, không thể nào hạ thủ được.
Làm sao bây giờ?
Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng buông cô ra.
"Em không thở được!"
Lục Trạch Nhất ôn