"Lại đây, Hôi Hôi, cái này gọi là tiền." Lê Hạo cầm trên tay bóp tiền, đưa tới cho Hôi Hôi: "Sau này không được phép trèo cửa sổ nữa, phải đi bằng cửa chính, trong tiểu khu có bán thức ăn, nếu đói bụng thì tự mình đi mua, có biết không? Thế nhưng phải nhớ không được phép tự mình rời khỏi tiểu khu."
Lê Hạo cho rằng Hôi Hôi hiện tại đã là người, hiển nhiên không thể bị xem như sủng vật suốt ngày đem nhốt ở trong nhà, bất quá hắn thật chẳng thể yên lòng, hiện tại đã quyết định phải tìm lão sư cho Hôi Hôi bằng được.
Hôi Hôi nhận lấy bóp tiền, ngoẹo cổ gật gật đầu, ngơ ngác hỏi: "Vậy Hạo Hạo khi nào mới trở về?"
"Bảo bảo ngoan." Lê Hạo vòng tay ôm cậu, nói: "Ngày hôm nay tôi nhất định sẽ về sớm một chút, có được hay không?"
"Ân ~~~~" Hôi Hôi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ bàn tay bị thương lên bái bai Lê Hạo: "Nhớ phải về sớm một chút đó."
Cứ chần chứ mãi, cuối cùng Lê Hạo bị Thôi Hoa cho một trận đoạt mệnh liên hoàn cước thì mới chịu đi, nhưng là đi trong tình trạng một bước tiến ba lần quay đầu. Ngồi lên xe, Lê Hạo nhìn kính chiếu hậu, liền thấy Hôi Hôi gục cái đầu nhỏ, ngây ngây ngốc ngốc đứng đó nhìn hắn, thẳng đến khi hắn lái xe rời khỏi, Hôi Hôi vẫn là ngóng theo hướng xe chạy.
Lê Hạo thở dài, tâm thực sự có chút nhói.
Lê Hạo đem xe lái thẳng đến trường quay, là một nhà xưởng to lớn mà cũ nát, xe hắn vừa dừng, phó đạo diễn liền nhào tới: "Chao ôi, Lê thiên vương, ngài rốt cục đã đến, cả tổ nãy giờ vẫn đang chờ ngài xuất hiện đây."
Một bên luôn mồm nói, một bên lại phân phó người chuẩn bị quần áo cho Lê Hạo.
Đây là bộ phim điện ảnh mới nhất do hắn thủ vai chính, nội dung nói về cuộc chiến đấu sống còn giữa các gián điệp thuộc cục tình báo Mỹ, hắn thủ vai chính, là một nhân viên đặc công bị vu oan sau đó vừa phải lẩn trốn vừa phải truy ra sự thật phía sau tất cả mọi chuyện.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lê Hạo đến trường quay, hắn đồng ý ký hợp đồng, hoàn toàn là vì đạo diễn mát tay, thù lao hợp lý, về phần bộ phim như thế nào hắn từ đầu đến cuối vẫn là một bộ không thèm quan tâm, theo lời của hắn, đó là vấn đề của Thôi Hoa, nếu dám để hắn nhận thù lao rởm, hắn liền đem toàn bộ chuyện bí mật không thể để lộ ra ngoài của Thôi Hoa nói cho mẹ cậu ta biết!
Lê Hạo ngồi xuống ghế dựa ở phòng hóa trang, bỗng nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau, sau đó thư ký trường quay hối hả chạy vào, vừa thấy Lê Hạo là lập tức vồ tới: "Lê thiên vương đến rồi a!"
Lê Hạo vốn đang nhắm mắt hóa trang, nghe thấy y nói chuyện, đành miễn cưỡng mở mắt: "Bên ngoài có chuyện gì?"
"..." Thư ký trường quay sắc mặt có chút khó coi: "Là đạo diễn đang phát hỏa đấy!"
Lê Hạo không chút hứng thú lần nữa nhắm mắt, qua loa nói: "Ừ, làm đạo diễn mà, có hơi nóng tính là phải."
"Vâng vâng vâng." Thư ký trường quay cười xòa, rồi rất nhanh rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng hóa trang bất ngờ bị đá tung, một người mang theo bộ mặt ngập tràn tức giận, vận trên mình bộ quân phục vừa nhìn có vẻ rất bí hơi, hung hăng đi vào, ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Hạo, dồn sức trút nước xuống cổ họng, Lê Hạo vừa hóa trang xong, liếc mắt sang nhìn cậu ta, người này tên Lâm Thanh, cũng là gà dưới tay Thôi Hoa, đã tốt nghiệp qua khóa đào tạo chuyên nghiệp, dáng dấp khá ổn, từng tham gia hai bộ phim thần tượng, đạt được giải thưởng gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, trong bộ phim điện ảnh lần này đảm nhận vai nam phụ, là một cảnh sát trẻ tuổi thật ngốc nghếch lại thập phần chính nghĩa.
Lâm Thanh hiện tại là gương mặt mới được công ty ra sức quảng bá, ban đầu Thôi Hoa thay mặt Lê Hạo nhận bộ phim này cũng là với điều kiện đạo diễn phải để Lâm Thanh được tham gia diễn xuất chung với hắn.
Lê Hạo nhìn nam nhân mặt đỏ bừng, thầm nghĩ kẻ vừa rồi bị đạo diễn trách mắng nhất định là cậu ta, không đợi hắn mở miệng hỏi, Lâm Thanh đã mạnh tay dằn bình nước rỗng lên bàn, lớn tiếng: "Thật là quá đáng mà, một cảnh phim quay tận 860 lần mà anh ta còn chưa hài lòng, chính là không có chuyện gì làm liền đem tôi ra hành hạ."
Lê Hạo không quá quan tâm, ngáp một cái, tùy ý hỏi: "Có chỗ nào trong cảnh quay khiến đạo diễn không hài lòng a?"
Lâm Thanh lắc đầu không chút cảm xúc, âm trầm nói: "Không phải có chỗ nào trong cảnh quay, mà là toàn bộ anh ta đều không hài lòng, một lần lại một lần giày vò tôi, tôi thiết nghĩ sau này trường đại học nên thêm vào lớp diễn xuất một môn nữa, chính là môn học dạy người ta cách làm sao ứng phó với cái thể loại đạo diễn hay thích xoi mói bắt bẻ."
"Cậu trước đây cùng anh ta có thù oán sao?"
"Tôi cùng anh ta không có thù oán cũng thật muốn anh ta mau chết cho khuất mắt, bất quá nếu thật là có thù, vậy ngài đây nghĩ bản thân lúc này còn có thể nhìn thấy tiểu sư đệ hoạt bát đáng yêu của mình ngồi yên ở chỗ này hay sao." (Vis: Ý tứ là nếu thật có thù thì nãy giờ ẻm đã lồng lộn lên gϊếŧ chết đạo diễn luôn rồi :v )
"Vậy chỉ có thể là anh ta muốn theo đuổi cậu."
Lê Hạo vừa thay quần áo vừa sâu xa nói, nhân viên phụ trách phục trang nghe thấy liền bật cười, châm chọc: "Lê thiên vương thật không đứng đắn chút nào, sư đệ bị mắng đến như vậy, lại còn nói mấy lời vô ích."
Lê Hạo không nhịn được cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Tại sao lại gọi là vô ích, Tiểu Lâm ở công ty chúng tôi được rất nhiều người yêu thích, đặc biệt là Thôi Hoa, phải nói là cực kỳ yêu thích, Tiểu Lâm cậu mau gọi điện cho Thôi ca, nói đạo diễn lợi dụng lúc quay phim mà động tay động chân với cậu. Hơn nữa còn ăn nói đậm chất quấy rối."
"Mẹ nó, Thôi Hoa anh ta làm gì mà để tâm tới tôi chứ, đồ quỷ hút máu người, lại đem tôi quăng đến cạnh cái tên đạo diễn đáng ghét này."
"Lời này nói ra thật không có lương tâm a, vì để cho cậu có một vai trong bộ phim lần này, Thôi ca của cậu đã không chút ngần ngại mà bán đứng tôi." Lê Hạo mặc vào bộ âu phục đen tuyền, lát nữa đây là cảnh quay hắn lén xâm nhập vào công ty đối thủ, không may bị phát hiện phải lẩn trốn dưới sự truy đuổi gắt gao.
Lâm Thanh dùng ánh mắt đầy mong ước nhìn dáng người cao lớn lại thập phần cân xứng của Lê Hạo, tấm tắc khen ngợi: