Lê Hạo dạy bảo cả đêm, thuyết phục rằng cậu hiện tại không phải là mèo, sau đó chỉ thấy vật nhỏ ủy khuất ngã vật ra giường, nói: "Em rõ ràng là mèo mà."
Lê Hạo tức giận, quát ầm lên: "Em bây giờ là người, cứ nói mình là mèo, người ta nhìn thấy không bắt em đem đi giải phẫu mới lạ."
"Giải phẫu là gì?" Hôi Hôi từ trên giường nhảy xuống, ham học hỏi nhìn kẻ đứng trước mặt: "Người ta bắt Hôi Hôi đi giải phẫu anh cũng cho sao?"
"Giải phẫu là đem em trói ở trên giường, sau đó dùng dao mổ toạt bụng em ra." Lê Hạo thấp giọng hù dọa: "Thế nên nếu em cứ đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, người ta sẽ bắt em lại ngay trước khi tôi tìm thấy em."
Vật nhỏ bị dọa sợ, vèo một cái nhào vào lòng Lê Hạo, lớn tiếng khóc: "Em sẽ ngoan mà chủ nhân, em sẽ không nói mình là mèo nữa, anh đừng để những người đó bắt em đi."
"..." Lòng Lê Hạo mềm nhũn, vội nói: "Đừng khóc, đừng khóc, có tôi ở đây không ai dám bắt em đi, chỉ cần em đừng đi khắp nơi tự xưng mình là mèo, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhân, như vậy người khác nghe được sẽ nghĩ tôi là tên biếи ŧɦái."
"..." Hôi Hôi khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong veo.
Khóe miệng Lê Hạo co giật: "Chẳng lẽ đến biếи ŧɦái là gì em cũng không biết sao?"
"Không phải." Hôi Hôi lắc lư cái đầu nhỏ, giọng chắc nịch nói: "Anh không phải là biếи ŧɦái sao? Thúy Hoa ca ca rõ ràng là nói vậy mà."
"Tôi khinh, tên đó mới đích thực là biếи ŧɦái ấy." Lê Hạo nổi đóa, rồi đột nhiên phản ứng: "Em nói ai cơ? Thúy Hoa nào?"
"Là Thúy Hoa a, là cái người mỗi sáng đều tới lôi anh khỏi giường, còn gọi em là mèo xấu xí nữa đó."
"Thúy Hoa...Thôi Hoa"Lê Hạo bất giác ôm bụng cười lớn, sau đó vỗ nhẹ vào vai Hôi Hôi: "Cậu bé ngoan, cái tên này nghe thật là hay, ngày mai Thúy Hoa ca ca của em tới, nhớ dùng hết sức gọi tên cậu ta thật to vào."
Hôi Hôi chẳng hiểu Lê Hạo vì sao lại cười, cậu ngáp dài đầy mệt mỏi, chỉ là Lê Hạo thế nhưng lại không cho Hôi Hôi ngủ, dựng thẳng người cậu dậy hỏi: "Sao em lại có thể biến thành người? Có phải tất cả loài mèo trên thế giới này đều có thể biến thành người hay không?"
"..." Hôi Hôi nghiêng đầu: "Em không biết nữa, em biến được thành người là do Tiếu Thành niệm thần chú."
"Tiếu Thành?" Đây là lần thứ hai Lê Hạo nghe Hôi Hôi nhắc đến người này, hắn vô cùng hiếu kỳ: "Tiếu Thành là ai vậy?"
"Tiếu Thành là vị hôn phu của em."
"Cái gì?" Lê Hạo đột nhiên bật dậy: "Vị hôn phu?"
Hôi Hôi giật mình nhìn hắn, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi vội co rúm người. Lê Hạo lập tức ý thức được chính mình có phần hơi kích động, lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Là vị hôn phu của em sao lại cho phép em đến tìm tôi?"
"Ân...Hắn ngại