Lê Dĩnh cố nén cười nhìn Duẫn Tuấn một thân đầy thương tích đứng trước mặt, lại nhìn vào mấy vết cào còn rướm máu trên cổ y, đầy cảm thán nói: "Quả nhiên móng vuốt sắc bén a, lão Duẫn cậu là đùa giỡn với thiếu nam nhà lành nào đây?"
Duẫn Tuấn một bên soi gương một bên thầm mắng Duẫn Hạ Thiên —— Nhãi con ấy thế nhưng lại có thể xuống tay nặng như vậy? Y đưa mắt nhìn Lê Dĩnh một mặt đầy vui sướng khi người khác gặp họa, đột nhiên nhớ đến vật nhỏ đã gây nên vết tích trên mu bàn tay cùng cổ của mình, mới lên tiếng hỏi: "Này, cậu có từng nghĩ tới sau này sẽ có em dâu là nam?"
"Ân..." Lê Dĩnh ngã lưng vào ghế tựa, bắt chéo một chân nghiêm túc nghĩ, nói: "Có điều Thái Thượng Hoàng nhà tôi hiện tại chính là đã vừa mắt khuê nữ của Hác gia mất rồi."
Duẫn Tuấn liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: "Đã gặp qua nam sủng của lão nhị nhà cậu chưa?"
"Đã gặp qua ảnh chụp."
"Cậu hẳn đã tự mình nhìn thấy." Duẫn Tuấn vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Hạ Thiên nhà tôi có khó trị không?"
Lê Dĩnh nhướng mày nghĩ đến tiểu tổ tông nhà Duẫn Tuấn, nghiêm túc gật gật đầu: "Khó trị, người mà đường đường là Duẫn thiếu tướng đây nguyện hiến thân phục vụ vẫn không thể thu phục được, hiển nhiên khó trị."
Duẫn Tuấn liếc mắt, phi thường thần bí nói: "Vật sủng của lão nhị nhà cậu, gặp mặt Hạ Thiên nhà tôi hai lần, thời gian tiếp xúc không đến một ngày liền thu phục Hạ Thiên nhà tôi một cách triệt để, còn không phải vì cậu ta đột nhiên gào khóc nên tôi mới thành ra cái bộ dạng như này?"
"Lợi hại vậy sao?"
"Thuần khiết chết người a, không phải nói, Lê Hạo nhà cậu có khả năng đã bị ăn sạch rồi."
Duẫn Tuấn vừa dứt lời, Lê Dĩnh thế nhưng lại có chút cảm thấy bất an, sờ sờ cằm: "Nhưng Lê Hạo đã nói, rằng chỉ là chơi đùa chút thôi."
"Có thật thế không?" Duẫn Tuấn vừa soi gương vừa ngán ngẩm nói: "Đừng tự biến bản thân thành kẻ ngốc, vật nhỏ ấy quả thật rất xinh đẹp."
−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−
Lê Dĩnh gọi điện cho Lê Hạo: "Đưa vật sủng của cậu đến cho anh xem, là lá gan có bao nhiêu lớn mà lại dám bẻ cong em trai anh."
Lê Hạo: "Không."
Lê Dĩnh: "Nhanh, bằng không để anh đích thân tới cửa sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy."
Lê Hạo: "Vậy thì tới nhanh một chút, anh cũng không phải không biết nhà của em ở đâu."
Nói rồi dứt khoát gác máy, xoay người hướng về phía cầu thang nói lớn: "Bạn học Kim Hôi Hôi, em còn không mau tự mang dép lê vào để xem anh có đánh em không."
Bằng hữu tốt Bạch Cốt Tinh của Hôi Hôi gần đây mang tặng cậu một bộ đĩa phim Conan, khiến vật nhỏ mỗi ngày đều chui rúc trong phòng chiếu phim chẳng chịu xuống nhà, giờ ngủ đến còn phải để dì Tần năm lần bảy lượt thúc giục, đến cuối cùng vẫn là Lê Hạo đích thân bế xuống phòng.
Lê Hạo cầm theo dép lê lên lầu, giữa đường chợt nghe tiểu yêu tinh khanh khách cười, khóe miệng không tự chủ được cong lên, đến nơi liền thấy tiểu yêu tinh nằm dài trên sô pha, tiếng cười giòn tan.
Lê Hạo có chút bất đắc dĩ nâng chân của vật nhỏ lên, đoạn ngồi xuống ghế sô pha đem vật nhỏ ôm vào lồng ngực, hỏi: "Cười gì vậy?"
"Bắt được hung thủ rồi, Conan thật lợi hại." Nói rồi còn giơ giơ móng vuốt nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc