Lê Hạo vừa bước ra khỏi nhà, Thôi Hoa đã bắt đầu chất vấn hắn: "Đứa nhỏ kia là con nhà ai? Cậu làm thế nào mà bắt về?"
"Là do tôi nhặt đấy." Lê Hạo liếc anh một cái: "Sao hả? Ngưỡng mộ?"
Thôi Hoa mím môi, thành thật gật đầu: "Không thể không thừa nhận rằng tiêu chuẩn chọn người từ trước đến giờ của cậu rất cao, nhưng duy chỉ có lần này mới thật sự là tốt nhất."
Ánh mắt Lê Hạo nhìn về phía trước, nghiêm mặt nói: "Lần này cùng với những lần trước hoàn toàn không giống."
"Đương nhiên không giống, so với những lần trước thì lần này đẹp hơn, ngây thơ hơn và ngốc hơn rất nhiều." Thôi Hoa ghét bỏ nhìn hắn: "Lê Hạo cậu ngưng giả vờ đi, con người cậu như thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết sao?"
"Chết tiệt, ý cậu nói tôi là người như thế nào? Còn nữa, cậu ăn nói cẩn thận một chút, ai ngốc hả? Cậu mới ngốc đấy, cả nhà cậu đều ngốc, ngoại trừ người mẹ xinh đẹp của cậu ra thôi."
"Ngay cả bản thân bao nhiêu tuổi còn không biết, không phải ngốc thì là gì? Cậu nói xem là gì?"
Lê Hạo chợt nghĩ tới Hôi Hôi, nhất là khoảnh khắc Hôi Hôi nói vì sợ hắn cô đơn nên mới biến thành người, khóe miệng liền không nhịn được bất giác cong lên: "Chẳng qua hiện tại vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi a."
Thôi Hoa quan sát Lê Hạo từ trên xuống dưới, ước chừng chưa đầy nửa phút đã nhanh chóng kết luận: "Cậu hình như cũng trở nên ngốc nghếch luôn rồi đấy."
"Tôi với cậu vốn dĩ không có tiếng nói chung mà, mau cút ra xa một chút cho tôi."
───────────────────────────────────────────────────────
Lê Hạo vừa rời khỏi, Hôi Hôi lại lần nữa chui vào trong chăn đánh một giấc, qua hai tiếng sau mới miễn cưỡng rời giường, ngồi trên bệ cửa sổ ngóng trông Lê Hạo, mà vẫn là không thấy người đâu, trong lòng có chút thất vọng.
Mở toang cửa sổ, vươn người nhảy xuống vườn hoa như một thói quen lúc còn là mèo, bất quá thân thể gầy yếu của hiện tại không còn mềm mại như trước, hơn nữa kỹ thuật cũng không tốt, kết quả là dùng mông tiếp đất. Ở trong vườn hoa một hồi lại không biết phải làm gì, đột nhiên nghe thấy trong bụi cây có tiếng sột soạt vang lên, Hôi Hôi lập tức cảnh giác, kịp phản ứng ─── là chuột!
Thế là bản năng động vật liền trỗi dậy, Hôi Hôi tức thì lao vào bụi cây, dữ dội đuổi theo một lúc mới biết, con chuột này thì ra chính là kẻ thù xưa, ngày trước đuổi bắt ròng rã suốt mấy tháng trời vẫn là không bắt được, không nghĩ tới đến khi biến thành người lại đụng mặt như thế này.
Hôi Hôi đuổi đến tận hang chuột, trườn người lấy tay đào bới, bỗng nhận ra móng vuốt của mình so với trước kia lớn hơn rất nhiều, căn bản là không tài nào có thể luồn vào trong hang, đành uể oải đứng dậy, hướng về phía hang chuột lớn tiếng dọa nạt: "Hôm nay bỏ qua cho ngươi, ngươi ngươi ngươi hãy đợi đấy."
Chuột:... (Này là người hay mèo a? Lẽ nào bằng hữu Hôi Hôi đã biến thành người rồi?)
Hôi Hôi hiên ngang bước ra khỏi bụi cây, trên người cơ man là lá cây cùng đất cát, sau đó rất nhanh cảm thấy trên người có chút đau nhói, lúc này mới phát hiện cánh tay cùng bắp đùi đã bị cành cây cứa đến bị thương, trên cánh tay trắng nõn mịn màng một lằn rồi lại một lằn đỏ hiện lên thật rõ rệt, không nhịn được liền nghĩ cơ thể này quả thật rất không tốt, từ trước đến nay cậu thế nhưng vẫn chưa từng bị như vậy bao giờ.
Hôi Hôi đứng bên dưới cửa sổ nghĩ muốn trở vào nhà gọi điện cho Lê Hạo, thế nhưng từ trên nhảy xuống dễ bao nhiêu, bây giờ muốn trèo lên lại khó bấy nhiêu, tay bấu chân đạp cả nửa ngày vẫn là đứng yên tại chỗ.
Tốn thêm nửa ngày đi lòng vòng quanh vườn hoa mới tìm được một cái ghế, nhanh tay đặt dưới cửa sổ, leo lên trèo vào nhà.
Cậu chán chường ngồi bệt xuống sàn, trong lòng buồn rười rượi, làm người thật không dễ chút nào, ngoại trừ việc có thể cùng Lê Hạo nói chuyện ra tất cả những phần khác trên cơ thể này đều khiến mèo nhỏ phi thường không hài lòng.
Thời điểm vẫn còn đang ngẩn người suy nghĩ, điện thoại bất chợt vang lên khiến Hôi Hôi giật mình nhảy dựng, sau đó từ từ tiến về phía điện thoại, run rẩy làm theo những gì Lê Hạo đã chỉ bảo, cầm điện thoại lên áp vào bên tai.
Giọng nói của Lê Hạo bỗng chốc truyền đến: "Hôi Hôi, Hôi Hôi."
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hôi Hôi lúc này mới yên tâm, có chút ủy khuất nói: "Hạo Hạo, sao còn chưa trở về?"
"Thế nào? Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi à?" Giọng nói trầm ấm dễ nghe, không khó để nhận