Edit: Dờ
Tên Kim Thế An này thực ra rất to gan.
Lý Niệm đợi hắn cả đêm, chờ hắn đến hỏi anh đã chuẩn bị ra sao rồi. Anh ngồi đợi mốc mồm, Kim Thế An còn ở trong ổ chăn nhìn Bạch Dương ngủ.
Đúng là nực cười thay U Vương không si tình.
Ngày hôm sau Thế An tiện đường đón Lý Niệm cùng đến trụ sở Hải Long. Lý Niệm thực sự không nhịn được nữa, ngồi trên xe hỏi hắn: "Chủ tịch Kim, anh không dặn dò tôi cái gì à?"
Thế An vẫn còn đang hồi tưởng lại các kiểu dư vị ngày hôm qua, "Có gì mà dặn dò, chút chuyện ấy mà anh cũng không làm được thì há chẳng phải tôi có mắt không tròng."
Lý Niệm bị vẻ mặt hắn khiến cho cảm thấy kinh tởm, "Tôi chưa chuẩn bị gì hết đâu, anh bỏ cuộc đi thôi."
Thế An cười, mở mắt ra rồi lấy một món đồ ở phía sau ném cho Lý Niệm, "Tôi biết anh sẽ nói vậy, tôi cố ý hối lộ cho anh đây, không nể mặt tôi thì cũng nể mặt lễ chứ."
Là một cây thuốc Hoàng Hạc Lâu 1916.
Lý Niệm cũng bật cười, "Được, cái này tôi thích."
Thế An nhìn tòa nhà Hải Long ở phía xa, "Hút ít thôi, hại thân thể."
Kim Thế An chẳng việc gì phải sốt ruột. Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công*. Mà lưỡi kiếm này đang trỏ vào đầu Lý Niệm.
*Hạng Vũ làm dạ yến ở Hồng Môn, ngoài mặt là ăn mừng triều Tần diệt vong, thực tế là tham vọng có thể hành thích Lưu Bang trong buổi tiệc. Hạng Trang giả vờ múa kiếm giúp vui, thực tế là muốn dùng kiếm đâm chết Bái Công Lưu Bang. Người đời sau khi muốn chê trách một người mượn danh giúp đỡ nhưng lại mang dụng ý khác thì gọi là "Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công" (項莊舞劍意在沛公). Hắn cùng lắm thì chặt đi một cánh tay, Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung chắc chắn phải đối đầu chính diện, Lý Niệm còn nóng lòng hơn hắn. Hắn sẽ không để lộ kỳ vọng của mình, miễn cho Lý Niệm tự kiêu vì lập được công.
Hắn nuôi Lý Niệm lâu như vậy, chính là để bây giờ thả con chó dữ này ra.
Bọn họ sóng vai bước vào thang máy tòa trụ sở Hải Long.
Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, cổ đông cũng vậy, Lý Niệm cũng thế. Kim Thế An tin rằng Trịnh Mỹ Dung cũng không ngoại lệ.
Hắn không hy vọng hôm nay có thể lật đổ Trịnh Mỹ Dung, hoặc nói cách khác, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện diệt trừ Trịnh Mỹ Dung.
Trịnh Mỹ Dung muốn gì, hắn rất hiểu.
Nhưng hắn có cái nóng tính của riêng mình. Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hàm thụy*.
*卧榻之侧, 岂容酣睡: Ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon. Phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm. Cổ đông đa số đều là người Nam Kinh, có một số là từ những nơi khác đến, người không nhiều, mười người ngồi trong phòng họp rộng rãi, xa cách lạnh lùng.
Nhìn kỹ thì họ vẫn giao lưu ánh mắt với nhau, bởi vì có liên quan đến lợi ích chung. Họ ngồi cách Trịnh Mỹ Dung và Kim Thế An rất xa, đây là sự chống cự trong nội tâm đã vô thức biểu hiện ra ngoài.
Mọi người nhàn nhạt chào hỏi nhau, trợ lý đi vào châm trà.
Trịnh Mỹ Dung không định lên tiếng, hội đồng cổ đông chẳng muốn chờ Kim Thế An nói chuyện, nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu nã pháo hàng loạt câu hỏi.
"Chủ tịch Kim, người rõ ràng không nói vòng vo. Chúng tôi không hỏi tin tức kia là thật hay giả, chúng tôi chỉ muốn biết rằng rốt cuộc An Long có cầm hai trăm triệu tệ kia không?"
"Nếu ký hợp đồng với một đại minh tinh như Tần Nùng thì không nói, muốn quay phim nhựa cũng được. Đừng lấy Vạn Đạt ra làm cớ, người ta phát triển thế nào cả Trung Quốc đều biết. Lý Niệm, cậu nói cho chúng tôi biết, cậu ký hợp đồng với toàn những người thế nào?"
"Năm ngoái thành tích không ra đâu vào đâu, Trịnh tổng nói năm nay sẽ có tăng trưởng, chúng tôi đều tin tưởng. Cả năm nay đem tiền cho cậu cầm đi đốt chơi, còn không bằng đem tiền đi đốt cho mẹ tôi ở Bạch Long Sơn."
Thế An hòa nhã nghe từng người báo oán, đợi cho tất cả nói mệt rồi mới nhìn Trịnh Mỹ Dung, "Hay là Trịnh tổng cứ nói về những dự án đầu tư của năm nay trước đi, trừ An Long ra."
Trịnh Mỹ Dung đoán chắc Kim Thế An sẽ đẩy chị ra chắn đao, nhưng chẳng sao cả, chị đã làm tốt bổn phận của mình. Dự án bảo vệ môi trường trước mắt chưa có lợi nhuận nhưng được chính quyền giúp đỡ, giá cổ phiếu vẫn tăng.
"Mặt khác, dự án thu mua công ty phát triển bất động sản Song Lâm, có lẽ mọi người đều biết, trong tương lai Nam Kinh sẽ là thành phố có giá đất tăng trưởng nhanh nhất trong số các thành phố loại 2. Đây là lĩnh vực đầu tư truyền thống, không phải lần đầu Hải Long làm bất động sản."
Trịnh Mỹ Dung đã phát biểu xong.
Cổ đông rất hài lòng.
Nhưng bọn họ không muốn nghe Trịnh Mỹ Dung phát biểu, tất cả nhìn vào Lý Niệm.
Thế An cũng mỉm cười nhìn anh.
Mục đích chính của hôm nay chẳng phải Trịnh Mỹ Dung, cho Trịnh Mỹ Dung biết tay chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn có kiên nhẫn.
Hôm nay hắn muốn thử Lý Niệm.
Nếu Lý Niệm tỉ thí không thành, hắn chẳng còn lý do để giữ anh lại, vứt bỏ thì vứt bỏ, chết rồi cũng không tiếc.
Lý Niệm bảo Tiểu Mã phát tài liệu đã chuẩn bị cho cổ đông, "Các vị ngồi đây có người biết tôi, có người không biết. Trước kia tôi là người đại diện của Tần Nùng, An Long đã từng mang lại lợi nhuận gần một trăm triệu cho Hải Long, chủ yếu nguồn thu đến từ lợi nhuận phòng vé."
Hội đồng cổ đông lật xem tài liệu.
"Ngành giải trí cũng giống như bất động sản, đập tiền trước, sau xem mệnh. Có thể nổi tiếng hay không đó là mệnh của mỗi người, có kiếm được tiền hay không, đó là bản lĩnh của tôi. Tôi sẽ không tự đánh giá năng lực của mình, cũng sẽ không trình bày ban đầu đã nâng đỡ Tần Nùng như thế nào." Lý Niệm chậm rãi nói.
Lại lấy Tần Nùng ra để nói chuyện, lúc anh chửi bới sau lưng cô ta sao không nói chuyện cô ta đã kiếm được một trăm triệu tiền phòng vé cho anh. Kim Thế An buồn cười.
Lý Niệm vẩy tờ giấy trong tay, "Chúng tôi ký hợp đồng với hai người mới, năm ngoái mới bắt đầu vào nghề, sau đó lấy được kịch bản phim truyền hình của Đinh Thông Nguyên, phát sóng quý I đầu năm nay trên Tinh Mang TV, rating và lợi nhuận tôi đã trình bày trên báo cáo. Phim của Đinh Thông Nguyên có chất lượng ra sao, xin mời về nhà hỏi phu nhân và thiên kim của các vị. Người mới của chúng tôi chỉ vào nghề nửa năm đã có thể tham dự vào phim truyền hình tuyến đầu, tiền độ vô lượng."
Người mới của anh đóng phim khiến đạo diễn thiếu điều bị bệnh tim, sao anh không nói luôn. Hơn nữa, anh lấy mặt mũi đâu ra mà bảo Đinh Thông Nguyên chủ động tìm anh, Kim tổng tiếp tục buồn cười.
"Hai tân sinh ngoại hình xuất chúng, trong cái giới mà không bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ này, chỉ với thời gian không tới một năm, họ đã là khách quen của hotsearch, độ thảo luận và độ chú ý rất cao --- Nhân khí, danh khí đều lớn dần. Giống như bất động sản xem lô đất, minh tinh cũng có thể mang đến tiền lời, chúng ta phải nhìn vào độ chú ý. Có bao nhiêu nghệ sĩ được như người dưới trướng chúng ta, debut một năm đã được lên bìa tạp chí? Hiện tại đã có năm nhãn hiệu thương lượng đại ngôn với chúng ta, bởi vì suy xét đến vấn đề hình tượng tân sinh nên chúng tôi vẫn còn đang cân nhắc."
Lời này của Lý Niệm thực thực hư hư, quảng cáo là thật, nhưng chỉ bàn bạc làm người mẫu mà thôi; tạp chí có chụp thật, nhưng chỉ là trang bên trong mà thôi; hotsearch đúng là khách quen thật, bán hủ mà thôi.
Kim Thế An không thể nhịn được nữa, đành giả bộ uống trà, nín cười sau cái tách.
Mấy lời lừa gạt này quá phô trương, cổ đông hết kiên nhẫn: "Lý tổng, anh chém quá hay rồi. Tân sinh của anh chúng tôi chưa từng nghe nói đến. Lúc Tần Nùng thành danh ai cũng đều biết, hai người này tính là cái gì? Tên còn chưa nghe."
Lý Niệm cười, "Tôi có thể hút thuốc không?"
Mọi người đều không đáp, thua cái gì chứ không thể thua khí thế, ai cũng mang thuốc ra châm. Phòng hội nghị vang lên tiếng bật lửa tanh tách.
Lý Niệm cũng đốt thuốc, Kim Thế An thấy thế lại càng muốn cười, đúng là một gã quỷ đói, mới vừa đưa cho Hoàng Hạc Lâu đã không chờ nổi vội vã mở ra rồi.
Lý Niệm say mê rít một hơi, bảo Tiểu Mã tiếp tục phát tài liệu.
"Lão tiên sinh này nói rất đúng. Thái độ thị trường ra sao thì chúng ta vẫn cần nói chuyện bằng những con số. Đây là số liệu tiêu thụ album OST của phim từ hai tháng trước, hiện tại vẫn còn tiêu thụ mạnh. Có thể các vị không hiểu về thị trường âm nhạc, CD vật lý mà có thể đạt được mức tiêu thụ này là rất hiếm có ở trong nước. Tháng trước chúng tôi đã tổ chức showcase ở Bắc Kinh Thượng Hải và Nam Kinh, vượt quá một vạn vé pre-order, sân diễn hạn chế chỉ có 500 người, chật kín không còn chỗ ngồi."
Thực sự Lý Niệm không muốn lấy thứ này ra để nói, lượng tiêu thụ CD của bọn họ không tồi, nhưng kim ngạch không đủ để uy hiếp cổ đông, về phần các con số dự đoán thì chỉ là vô nghĩa, dù gì cũng chưa làm, cứ bốc phét thôi.
Cổ đông đương nhiên là không tin, đều gõ tay ở trên bàn, "Chỉ chút tiền này thì có ích lợi
gì?"
Lý Niệm ngậm điếu thuốc, "Có phải vẫn chưa đủ để thuyết phục không? Các vị không phải là người trong ngành, rất khó giải thích. Nếu các vị đã là một thành viên trong tập thế hưởng ích lợi chung từ Hải Long, các vị không có một chút nào tín nhiệm nào hay sao?"
Bầu không khí lạnh đi, đối với hành vị bán thảm của Lý Niệm, họ đều khinh thường, quay sang nhìn Trịnh Mỹ Dung.
Trịnh Mỹ Dung nở nụ cười lạnh không dễ nhận ra.
Chị thoải mái đứng dậy, "Những điều nên nói, Lý tổng đã nói hết rồi. Mọi người hợp tác đã lâu, Hải Long sẽ không lừa gạt các vị."
"Lừa hay không thì sự thật đã bày ra rồi. Hiện tại chúng tôi không yên tâm, cách nói của các người khiến chúng tôi không thể tin được." Thái độ của cổ đông bắt đầu cứng rắn.
Trịnh Mỹ Dung thuận nước đẩy thuyền, "Vậy các vị thấy nên giải quyết chuyện này thế nào?"
Cổ đông hiểu ý Trịnh Mỹ Dung, không thể để Kim Thế An nhúng tay vào nữa, Trịnh tổng cần bọn họ giúp một tay. Nhưng chính họ cũng không muốn nói, lại đẩy cho Trịnh Mỹ Dung, "Chúng tôi không thể biết được, Trịnh tổng xem rồi làm."
Trịnh Mỹ Dung không nói gì, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn gắn viên đá tanzanite cực lớn trên tay mình.
Lý Niệm thờ ơ xem họ diễn trò, ném đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn.
"Tiểu Mã, đem phần tài liệu còn lại ra đây."
Lại phát tài liệu, cổ đông đã vô cùng nhàm chán. Giãy giụa gì nữa, bây giờ không gì có thể thuyết phục bọn họ.
Sau đó là màn vả mặt tập thể.
Bọn họ cầm lấy tờ tài liệu mỏng dính, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Trịnh Mỹ Dung khó hiểu, ghé mắt nhìn tài liệu trên tay Tiêu tiên sinh ngồi cạnh.
Lý Niệm cười.
"Thực ra chuyện này là bí mật nội bộ, hôm nay tôi muốn cho các vị biết bởi vì các vị đều là kim chủ của An Long. Như đã thấy, đây là hợp đồng điện ảnh mới được gửi tới từ Bắc Kinh, tôi tin rằng các vị ngồi đây đều biết danh tiếng của đạo diễn này."
Tang Viện Triều.
Đâu chỉ là biết, cho dù là người không quan tâm tới giới giải trí thì cái tên này cũng như sấm rền bên tai.
Đây là một trong những người đầu tiên đặt nền móng cho điện ảnh Trung Quốc, đã từng giành được vô số giải thưởng trong nước và nước ngoài. Nếu nói Đinh Thông Nguyên là tiêu chuẩn cấp A trong nước, vậy thì Tang Viện Triều chính là đạo diễn lừng danh cấp cao nhất SSS.
Đạo diễn lớn như vậy ai mà không biết, đám cổ đông này e rằng còn từng dẫn vợ con đi xem phim của Tang Viện Triều.
Quan trọng hơn, Tang Viện Triều luôn là huyền thoại phòng vé, người này chuyên quay phim điện ảnh chế tác lớn, ở thời kỳ điện ảnh Trung Quốc còn đang giãy giụa thì Tang Viện Triều đã bắt đầu khai thác chiều sâu tư tưởng và giá trị thương mại của mô hình điện ảnh này.
Mười năm trước mà ông ta có thể khai phá ra con số phòng vé gần một trăm triệu. Năm ngoái lại đánh bại một đạo diễn danh tiếng khác là Trương Huệ Thông, lần thứ ba đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất và phim nhựa hay nhất.
Tài liệu trên tay cổ đông rất đơn giản, nhưng đủ để tất cả phải kinh ngạc. Đây là hợp đồng được gửi tới từ studio của Tang Viện Triều.
Ở đây chỉ có Kim Thế An không biết Tang Viện Triều là ai, nhưng hắn nhìn biểu cảm của nhóm cổ đông cũng hiểu được phần nào.
Lý Niệm không vội thúc giục bọn họ, khoái trá rít từng hơi Hoàng Hạc Lâu. Đợi cho cổ đông đổi sang vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, Lý Niệm mới bỏ điếu thuốc ra, "Phim mới của đạo diễn Tang tạm định sẽ khởi quay vào tháng bảy hoặc tháng tám. Chuyện này vẫn chưa công bố chính thức, phóng viên cũng chưa biết, các vị ngồi đây là những người đầu tiên biết tin."
Nhóm cổ đông chụm đầu ghé tai nhau, lại hỏi: "Người mới trẻ tuổi như vậy mà đạo diễn chỉ đích danh? Lý tổng, cậu không nên lấy chuyện này ra để lừa gạt..."
Lý Niệm hiểu ý gật đầu, "Vai diễn vẫn chưa quyết định, nhưng phim thì chắc chắn đóng. Dàn diễn viên có ảnh đế Châu Ninh Sơn, tất cả đều biết, tôi không giới thiệu nữa. Người mới của chúng ta sẽ nhận vai phụ phiên vị hai. Về phần doanh thu phòng vé của đạo diễn Tang như thế nào, tôi không cần nói nữa, các vị ngồi đây có lẽ đều đã từng trả tiền cho ông ấy."
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Lý Niệm cũng cười xán lạn, "Chuyện này thật hay giả rất dễ đoán. Nếu vẫn không tin, bây giờ hãy gọi cho đạo diễn Tang một cú điện thoại, hỏi xem có phải sự thật hay không, hoặc là mọi người an tâm chờ một tháng nữa. Một tháng sau, tin tức này sẽ tràn ngập các phương tiện truyền thông."
Gọi điện thoại cho Tang Viện Triều? Ai ngu mới làm thế. Tang Viện Triều nổi tiếng là người rất rắn, người không biết gì về giải trí cũng biết đạo diễn Tang là người nghiêm khắc. Mấy năm trước ảnh hậu Tiêu Doanh bị Tang Viện Triều công khai mắng như tát nước với lý do không tôn trọng nghề nghiệp, sau đó dứt khoát đổi luôn người diễn, ồn ào huyên náo đến nỗi tổng cục phải ra mặt, chuyện này toàn bộ Trung Quốc đều biết.
Hội đồng cổ đông không bị úng não, Lý Niệm đã nói đây là chuyện cơ mật nội bộ chưa công bố cho phóng viên, bọn họ gọi điện thoại cho Tang Viện Triều chẳng phải là động vào vảy ngược của ông ấy sao? Đến lúc đó ông ấy đá người mới ra khỏi đoàn phim, miếng thịt béo dâng đến miệng rồi còn đánh mất.
Suy cho cùng, không ai muốn làm khó ai cả, chỉ cần tiền đầu tư của mình sinh ra lợi nhuận, đương nhiên là cả làng êm ấm hòa thuận.
Lý Niệm lại củng cố niềm tin cho cổ đông, "Trừ hợp đồng phim với chúng ta, bộ phim này cũng bao gồm đầu tư của An Long, số tiền đầu tư xin được giữ bí mật, nhưng cam đoan là một vốn sinh bốn lời."
Điều này thì tất cả đều tin, cũng là điều mà nhóm cổ đông muốn nghe nhất. Họ rất hài lòng, khoái chí chia thuốc lá cho nhau.
Hiện tại, An Long có cầm hai trăm triệu kia không, không còn quan trọng nữa. Kim Thế An vẫn khá là có năng lực, ít nhất là Lý Niệm có năng lực. Tang Viện Triều coi trọng người mới thì còn vấn đề gì phải bàn nữa? Tần Nùng lúc trước cũng chẳng có bệ phóng cao như vậy.
Cổ đông đang mặc sức tưởng tượng con gà An Long sẽ đẻ ra những quả trứng vàng cho bọn họ trong tương lai.
Hai trăm triệu là có lời.
Sự việc vượt dự đoán, Trịnh Mỹ Dung đành phải đứng lên, "Các vị xem, tôi đã nói chúng tôi rất có năng lực. Mọi người an tâm chờ một tháng nữa, nếu Lý tổng lừa các vị, Trịnh Mỹ Dung tôi sẽ cùng các vị tới An Long bàn chuyện."
Hay cho một ả đàn bà, lời nói ra thật khó ngửi.
Lý Niệm cười như không cười, nhìn chị nói: "Chuyện này tôi cũng từng nói qua với Trịnh tổng, sao Trịnh tổng lại không nói cho mọi người biết?"
Tất cả mọi người sượng mặt, cùng nhìn về phía Trịnh Mỹ Dung.
Lý Niệm thêm mắm dặm muối: "Vừa nhận được hợp đồng là tôi đã báo tin vui cho Kim tổng ngay lập tức. Kim tổng, có đúng không?"
Thế An đang mỉm cười uống trà, nghe vậy thì thành thật gật đầu, "Đúng vậy." Rồi nhìn Trịnh Mỹ Dung, "Có phải Lý tổng quên gọi điện thoại cho Trịnh tổng không?"
Lý Niệm bừng tỉnh đại ngộ, "Sao có thể chứ? Chuyện vui như thế này, tôi không nói cho ngài thì cũng sẽ nói cho Trịnh tổng! Có lẽ là Trịnh tổng bận quá, quên mất rồi."
Thế An ra chiều giận dữ, "Sao có thể gọi là quên, Mỹ Dung trăm công ngàn việc, Hải Long chúng ta đều dựa vào một mình cô ấy chống đỡ, phải hiểu cho cô ấy."
Trịnh Mỹ Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Lý Niệm, tên vô liêm sỉ, anh ta nói chuyện này lúc nào? Vu oan là anh ta, cứu vãn cục diện cũng là anh ta, người tốt đều là anh ta.
Chị há miệng định giải thích, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước Lý Niệm nhờ chị hỏi thăm một người bạn làm ở cục cảnh sát, hỏi về một vụ án giết người hàng loạt. Chị thuận tay bán một cái ân tình.
Đó cũng tính là báo tin vui?
Trịnh Mỹ Dung không kịp nghĩ nhiều, chỉ cho Lý Niệm một cái trợn trắng mắt.
Kim Thế An vờ như không thấy màn ngầm chém giết lẫn nhau của hai người, hắn ngồi trên ghế thầm cảm thấy mỹ mãn. Hôm nay trở về phải đưa Lý Niệm một cây thuốc nữa mới được.
- ---------------
Chị ☁️ nên thêm tag thương chiến cho bộ này, đau đầu quá =)))))))))