Dịch và edit: PUPANDA
((PU: tiếc cái là chương này sau khi được tác giả chỉnh sửa đã bị Tấn Giang khóa mất rồi, weibo tác giả cũng khóa nốt, đành dịch theo bản cũ))
Dịch Tranh Hoa đẩy cửa phòng ra, bật đèn, cứ vậy bế Trình Vân thả cậu đến trên giường, "Vân Vân, nên ngủ thôi."
Lúc này Trình Vân nằm trên giường, chân buông thỏng bên mép giường, bàn chân giẫm đến trên sàn, mà Dịch Tranh Hoa cúi người một gối quỳ trên giường, một tay chống giường, một tay lại bị đè dưới mông Trình Vân.
Trình Vân thấp giọng nói: "Dịch tiên sinh, cùng ngủ."
Dịch Tranh Hoa dùng tay vỗ nhẹ trên mông Trình Vân một cái, mang theo đành chịu nói: "Được, anh phải đi rửa mặt đã."
Trình Vân trực tiếp dùng sức câu cổ Dịch Tranh Hoa, bàn chân dùng sức đá rớt dép, hai chân quấn lên thắt lưng anh: "Ngủ trước, không rửa."
Thắt lưng Dịch Tranh Hoa trùng xuống, không ngăn cản động tác của cậu, cười cười: "Vậy rất dơ a."
"Không dơ." Trình Vân nói rồi liền bắt đầu cởi nút áo ngủ của Dịch Tranh Hoa.
Dịch Tranh Hoa nhấc tay nắm lấy tay Trình Vân, khẽ cười một tiếng, "Gấp như vậy?"
Tay Trình Vân bị nắm lấy, nhíu mày, trong giọng nói còn mang theo cấp thiết: "Em sợ anh hối hận."
Dịch Tranh Hoa nhìn hốc mắt Trình Vân lại đỏ, cúi đầu hôn trên trán cậu một cái, "Vân Vân, anh sẽ không hối hận."
Lúc nụ hôn của Dịch Tranh Hoa rơi trên mắt Trình Vân, cậu nhắm mắt, mím môi, chờ anh rời khỏi, cậu mới hỏi: "Vậy vì sao không làm?"
Dịch Tranh Hoa không nói, cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn này ôn nhu cùng triền miên.
Dịch Tranh Hoa cứ ôm Trình Vân như vậy, nằm vào trong chăn, Trình Vân thì níu cổ áo ngủ của Dịch Tranh Hoa cứ vậy ngủ thiếp.
Sau khi Trình Vân ngủ, Dịch Tranh Hoa lại vẫn rất tỉnh táo, anh nhìn mặt mũi bạn nhỏ trong lòng, thở dài, cuối cùng đành chịu cười cười, hôn khóe môi cậu, ra khỏi chăn.
Anh bước đi rất nhẹ, ra khỏi phòng ngủ, đến thư phòng, anh dọn dẹp văn kiện trong thư phòng, tắt máy tính, ngồi trên ghế trước bàn làm việc không nói một lời.
Từ sau khi ở cùng Trình Vân, anh rất chú ý quần áo của mình, tuy mặc đồ ngủ, nhưng đồ ngủ đều là tay dài quần dài, cái gì cũng không lộ ra.
Hiện tại một nút trên cùng của áo ngủ đã bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh, cổ áo ngủ nhăn nhúm, có chút rối loạn.
Anh lại ngồi ở thư phòng mười mấy phút, chờ sau khi cả người bình tĩnh, mới tắt đèn, ra khỏi thư phòng, về phòng ngủ, vén chăn ra, ôm người ngủ xiêu vẹo vào trong lòng.
.......
Mặc kệ ngủ muộn thế nào, Dịch Tranh Hoa buổi sáng đều sẽ dậy đúng giờ, anh mở mắt mờ mịt một hồi, cảm nhận được hơi ấm trong lòng, cúi đầu cười, hôn khóe miệng cậu, liền rời giường.
Lúc Trình Vân mở mắt ra, Dịch Tranh Hoa đã rửa mặt xong, đang để trần nửa thân trên, ở trước tủ quần áo thay áo. Trình Vân mở mắt liền nhìn thấy đường nét đẹp hoàn mỹ sau lưng Dịch tiên sinh, người đàn ông này là của mình!
Trình Vân vén chăn ra, chân trần xuống giường, ôm lấy thắt lưng anh, tiếng nói mang giọng khàn, "Dịch tiên sinh, chào buổi sáng."
Dịch Tranh Hoa bởi vì cái nhào mạnh của Trình Vân chúi tới trước một cái, mặc áo vào, lúc xoay người chỉnh lại áo, cười nói: "Vân Vân, chào buổi sáng."
Trình Vân nghe thấy xưng hô của Dịch tiên sinh với cậu, nhảy một phát đến trên người anh, chân quắp thắt lưng anh, Dịch Tranh Hoa rất thành thạo đỡ mông cậu, Trình Vân nói: "Dịch tiên sinh còn nhớ chuyện tối qua không?"
Dịch Tranh Hoa bế Trình Vân nhích lên, nụ cười làm cả người anh lộ vẻ rất ôn nhu, "Đương nhiên nhớ."
Trình Vân lúc này mới lộ ra nụ cười, ôm sát Dịch tiên sinh nhà cậu, nhanh chóng hôn khóe môi anh một cái, nhảy xuống khỏi người Dịch tiên sinh, nói: "Vậy thì tốt."
Dịch Tranh Hoa nhìn thấy Trình Vân không mang dép, trực tiếp bế cậu lên, "Sao không mang dép đã xuống giường?"
Trình Vân ôm cổ Dịch tiên sinh, lắc lắc chân: "Sợ anh quên chuyện tối qua, nóng lòng chứng thực một tí anh có phải của em không."
Dịch Tranh Hoa thả