Dịch và edit: PUPANDA
Trình Vân nhìn chằm chằm con thỏ bị xoa thoải mái híp mắt trên giao diện chat kia, từ trong gói icon tìm một con thỏ mở mắt ướt át ngoan ngoãn ngồi, gửi qua cho Dịch Tranh Hoa.
Icon này lộ vẻ Trình Vân đặc biệt ngoan, hơn nữa đôi mắt ướt át kia với bản thân Trình Vân cũng rất giống, Dịch Tranh Hoa trực tiếp xem cười, cậu nhóc rất đáng yêu, nhưng vì ngày mai có thể đích thân đi đón cậu, anh chiều nay phải tăng ca làm luôn việc của ngày mai, sau khi anh hồi âm cho cậu nhóc, liền để di động qua một bên, chuyên tâm tập trung vào công việc.
Dịch tiên sinh: Ngoan.
Trình Vân nhìn chữ ngoan này, sao cảm giác như cha nói chuyện với con trai, đây là xem mình như con nít an ủi sao? Cậu nhìn chữ ngoan này không biết nên đáp lại thế nào.
Ngay lúc này, thông báo wechat vang, là tin nhắn bạn học mình gửi đến.
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Tiểu Vân Vân, bài tập làm xong chưa? Mượn chép!
Người này tên thật Khương Hòa, Trình Vân ở trong lớp nhân duyên không tệ, đây là bạn chơi với cậu thân nhất, tình hữu nghị cách mạng từ chép bài tập mà ra, Trình Vân đối với học tập thực ra không để tâm lắm, bài tập mỗi lần đều làm đơn giản, sẽ không để đó, cũng không đi hỏi. Hai người Trình Hồng Hạc, Lý Tuệ đều rất bận, cũng sẽ không cưỡng ép quản cậu, cả ký tên nhận xét ghi chú báo cáo của mỗi tuần mà trường gửi cho phụ huynh đều là Trình Vân tự viết.
Thành tích học tập của Trình Vân tuy trung bình, nhưng đối với việc làm bài tập lại đặc biệt tích cực, mỗi lần được nghỉ ngày đầu tiên đã làm xong bài tập, chỉ làm cái mình biết, cái không biết thì hết thảy mặc kệ.
Trình Vân: Hừ.
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Vậy là làm xong chưa? Nhanh nhanh nhanh, cho tui mượn chép!
Trình Vân: Lên mạng tìm đáp án.
Trình Vân thực ra rất không thể hiểu, hiện tại rõ ràng có app có thể tìm bài giải, Khương Hòa vì sao không dùng app này, cứ muốn chép cái chỉ biết thì làm cái khác đều không làm của mình.
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Không thể a, Vân ca, cách này không ổn.
Trình Vân: ?
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Vân ca, cậu nói hai ta ai học giỏi?
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Vân ca là cậu đúng chứ.
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Cậu nói tui nếu làm bài tập nhiều hơn cậu, cậu không biết tui lại biết, này không phải rất không khoa học sao?
Trình Vân: !!!
Trình Vân tuy biết Khương Hòa đang tìm cớ cho bản thân chép bài tập, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn có chút đạo lý.
Giang Hà Hà Hà Hà Hà: Vân ca cậu cũng cảm thấy tui nói đúng, phải hông?
......
Trình Vân với Khương Hòa cãi cọ nửa ngày trời, đối với hồi âm cho Dịch Tranh Hoa lại cứ vậy quên mất, chờ lúc nhớ đến, đã chạng vạng, trong lòng cậu càng thêm kiên định quyết tâm không cho Khương Hòa chép bài, đều tại cậu ta, làm mình đều không hồi âm cho Dịch tiên sinh.
Cậu với Dịch tiên sinh đã lãnh chứng, cậu không biết chuyện này nên nói với Khương Hòa không, cậu không biết, không cần cậu nói, vào ngày cậu khai giảng, người nên biết đều biết cả.
Đều đã lâu như vậy không hồi âm, Trình Vân nhất thời cũng không biết nhắn cái gì, sau khi ăn cơm tối, liền bắt đầu thu xếp đồ đạc ngày mai cần đem đi.
Cậu chỉ cần thu xếp sách, quần áo, vài vật dụng cần thiết cũng không còn gì nữa, một cái vali là có thể chứa được.
Sau khi thu xếp xong, Trình Vân mãi mê tìm tư liệu của Dịch Tranh Hoa ở trên mạng, tìm phỏng vấn Dịch Tranh Hoa tham dự, lướt không ngừng được, sau khi xem hết sự sùng bái với Dịch Tranh Hoa ngày càng lớn.
Buổi tối Trình Vân gửi chúc ngủ ngon, không chờ được hồi âm của anh, đã ngủ rồi.
Hôm sau Trình Vân ngủ tới tự nhiên tỉnh, lúc cậu rửa mặt xong đến phòng khách, phát hiện Dịch Tranh Hoa đã đến, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Trình Hồng Hạc.
Trình Vân vốn là nhảy xuống cầu thang, nháy mắt nhìn thấy Dịch Tranh Hoa, lập tức thắng lại, bắt đầu quy củ đi đứng, đến bên sofa, mặt mày tươi cười: "Ba, Dịch...tiên sinh, chào buổi sáng."
Vừa thức dậy liền có thể nhìn thấy Dịch tiên sinh, cậu rất vui vẻ.
Dịch Tranh Hoa hôm nay không mặc tây trang, mà mặc một thân quần áo rất thoải mái, tức thì trông tuổi của anh nhỏ hơn nhiều, bớt đi nghiêm túc nhiều thêm hiền hòa, nhìn cũng càng dễ thân cận hơn.
Trình Vân mặc áo tay ngắn màu trắng, thân dưới là quần jean màu nhạt, rất trẻ trung sáng sủa.
Dịch Tranh Hoa nhìn Trình Vân mỉm cười, khóe mắt đều mang ý cười, xoa tóc Trình Vân, Trình Vân bởi vì rửa mặt xong, có vài sợi tóc ướt, Dịch Tranh Hoa vừa xoa đầu, tay liền ướt: "Sao không lau khô tóc lại xuống?"
"Không sao, lát nữa...sẽ khô." Trình Vân ở trước mặt Dịch Tranh Hoa không tự giác tiếng nói chuyện liền nhỏ, mềm mại.
Dịch Tranh Hoa cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa: "Đi ăn sáng trước đi."
"Dịch tiên sinh...muốn cùng ăn không?" Trình Vân ngẩng đầu nhìn Dịch Tranh Hoa, nhỏ tiếng hỏi.
Nhìn dáng vẻ con trai mình ở trước mặt Dịch Tranh Hoa ngoan ngoãn như vậy, Trình Hồng Hạc quả thật không dám tin, ông biết con trai thực ra đặc biệt nghịch, có lúc luôn nhịn không được muốn quánh cho, ông thấy con trai dáng vẻ này, chỉ thở dài.
"Anh ăn