Chương 25.1: Đêm nay, chờ tôi
Editor: Yue
Hứa Viễn Hàng sức khỏe tốt, trao đổi chất nhanh, mu bàn tay bị ong đốt chỉ hơi sưng. Đổi lại là trước kia, anh có bao giờ để loại vết thương nhỏ này vào mắt? Nhưng bây giờ thì khác.
Kem đánh răng tính chất mát lạnh, lại có đầu ngón tay cô nhẹ nhàng thoa lên. Hứa Viễn Hàng thoải mái đến híp híp mắt, nhìn bộ dạng cẩn thận của cô, khẳng định là lần đầu tiên làm loại này đi.
Đánh nhau, trèo tường, nói lời thô tục, giúp anh thoa kem đánh răng..
Anh càng muốn tham gia vào nhiều lần đầu tiên của cô hơn nữa.
Lòng bàn tay của anh rộng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, Trì Vân Phàm chưa từng làm việc gì như thế này trước đây, lúc mới bắt đầu động tác có chút mới lạ, từ từ liền lên tay, cô bóp tiếp một ít kem đánh răng ra rồi thoa đều, thoa thật nghiêm túc, thoa đến nhập thần, không ai để ý mu bàn tay đã trở thành một mảng tường sơn trắng.
"Được rồi."
Hứa Viễn Hàng như tỉnh lại từ trong mộng: "..."
Hắn liếc nhìn mu bàn tay của mình, suýt chút nữa cười không ra hơi, liều mạng nhịn xuống, giống như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật xem đi xem lại: "Thoa đến.. Rất tốt."
Dù có làm tốt hay không thì ít nhất chỗ sưng tấy cũng được bôi hết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai vết sưng tấy sẽ thuyên giảm. Trì Vân Phàm đóng nắp kem đánh răng, bước vào phòng tắm, ấn nước rửa tay rồi cẩn thận rửa tay hai lần. Sau đó dùng khăn lau khô, khi cô bước ra thì Hứa Viễn Hàng đã cuộn người ngủ trên ghế sô pha.
Phần bên dưới đôi chân dài vẫn ở ngoài sô pha, cũng không lủng lẳng trên không, nhưng nhất định không phải là tư thế thoải mái. Vẻ mặt của anh lại rất thả lỏng, mới chỉ trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ say, có thể tưởng tượng ra là đã mệt muốn chết rồi.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, Trì Vân Phàm có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ nhàng mà kéo dài của anh.
Một người như Hứa Viễn Hàng luôn che giấu bí mật của mình, chỉ sử dụng biểu hiện giả dối hững hờ để đối phó với tất cả người lạ, lại ở trong căn phòng xa lạ buông bỏ đề phòng, điều này nói rõ cái gì?
Suy bụng ta ra bụng người.
Cô và anh bản chất là cùng một loại người, lần trước cô cũng vô tình ngủ gục trước mặt anh, tại vì sao?
Bởi vì, cô ấy cảm thấy an toàn.
Bởi vì.. Tìm được đồng loại * đáng tin cậy.
(*Yue: Động vật cùng một loại, thường chỉ con người với nhau)
Ánh mắt của Trì Vân Phàm rơi vào khuôn mặt anh, từ chiếc cằm rắn chắc, đến đôi môi mỏng tự nhiên khép lại, đến sống mũi cao, cô đột nhiên phát hiện lông mi của anh cũng rất dài và dày. Khi anh ngủ say, trông anh dịu dàng hơn nhiều so với lúc còn thức, nhưng cô vẫn thích vẻ ngoàiphong mang tất lộ* của anh hơn.
(*Yue: – 锋芒毕露 Phong mang tất lộ: Bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ)
Thích?
Cô lại suy xét về định nghĩa của cái từ này.
Là thích thú vì gặp được người cùng chung chí hướng, hay là kiểu thích.. giữa nam và nữ?
Trì Vân Phàm không thể phân biệt rõ, hiếm khi bối rối. Cô tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn đặt dưới đất, sau đó vào bàn làm bài. Tuy nhiên, sau khi làm xong một bộ đề thi toán, cô vẫn không kìm được từng trận cảm xúc phập phồng trong lòng mình. Cô sờ sờ hai má hơi nóng của mình, có phải bật điều hòa nhiệt độ quá cao không? Hay do mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng?
Cô buộc mình phải bình tĩnh.
Mà vô dụng.
Người tự ý xông vào không gian riêng tư của cô, người giờ phút này bình yên ngủ ở trên sô pha, có cảm giác tồn tại quá mãnh liệt.
Anh muốn ngủ tới khi nào? Bình minh?
Không được, anh không thể ở đây qua đêm.
Bất giác, thời gian đã đến mười giờ rưỡi.
Thường thì đến lúc này, Trì Vân Phàm đã ngủ say rồi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vì vậy cô đành phải đi tới, khẽ lay cánh tay anh: "Hứa Viễn Hàng, dậy đi."
Hứa Viễn Hàng không có phản ứng.
Cô lại nhẹ nhàng gọi lần nữa.
Anh cau mày, giọng đầy buồn ngủ: "Đừng nháo mà."
Trì Vân Phàm bất đắc dĩ đứng thẳng người, ai ngờ lúc