Chương 36.2: "Có nhớ anh không?"
Editor: Yue
Tất nhiên Hứa Viễn Hàng cũng muốn gặp bạn gái một lần trước khi rời đi, nhưng cân nhắc cô hiếm khi trở về một chuyến, ba mẹ cô ấy nhất định không muốn thả người đi, anh mới nhậm chức nha, cũng không thể đoạt người với ba vợ tương lai, phải không?
Sao có thể nghĩ đến còn có một bất ngờ như vậy?
"Vậy gặp lại vào lúc chín giờ."
Sau khi hẹn xong, Hứa Viễn Hàng lên tiếng chào Đại Tráng, rồi về nhà tắm rửa, anh vừa lấy khăn lau khô tóc một nửa thì đã nghe thấy điện thoại reo lên.
Trì Vân Phàm gọi điện nói cho anh biết, cô không đi được vì một người lớn tạm thời đến nhà.
Không còn cách nào khác, Hứa Viễn Hàng chỉ có thể một mình đến gặp Bác sĩ Đới.
Khi Bác sĩ Đới nhìn thấy anh, câu đầu tiên là: "Bạn gái cậu không tới?"
Đây là lần đầu tiên mối quan hệ của họ được xác nhận từ một người ngoài, Hứa Viễn Hàng rất chi là hưởng thụ, cười hỏi lại: "Làm thế nào ngài biết cô ấy là bạn gái của tôi?"
Bác sĩ Đới hừ nhẹ nói: "Cậu có chắc muốn cùng bác sĩ tâm lý đầy thâm niên thảo luận vấn đề này không?"
Hứa Viễn Hàng nhún nhún vai.
Bác sĩ Đới còn nói: "Không phải giới trẻ hay lưu hành một câu nói: Tình yêu như hắt xì, không thể giấu. Đã thích ai thì dù không nói nhưng ánh mắt cũng tiết lộ ra".
Ối chà, ông già ngài còn khá bắt kịp xu hướng cơ đấy.
"Thực sự rõ ràng như vậy?"
Bác sĩ Đới gật đầu: "Còn không phải sao, lần nào cũng rắc thức ăn cho chó ở trước mặt tôi."
Trêu chọc vài câu, sau khi bầu không khí trở nên sôi động hơn, bác sĩ Đới khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, cẩn thận hỏi Hứa Viễn Hàng về quá trình luyện tập cũng như trạng thái tâm lý gần đây của anh.
Hứa Viễn Hàng cũng trả lời chi tiết từng câu hỏi mà không giữ lại chút nào.
"Lần đầu tiên tôi thử nhảy trong phòng tập nhảy cầu, tôi có thể hoàn thành động tác nhảy cầu theo yêu cầu của huấn luyện viên, nhưng ngay trước khi xuống nước, hình ảnh một mảng lớn màu đỏ hiện lên trong đầu tôi..."
Bác sĩ Đới nghe được như có điều suy nghĩ.
Sau một lúc, ông nói, "Nếu không, chúng ta hãy thử phương pháp chuyển hướng sự chú ý."
"Liệu pháp kích thích đã giúp cậu vượt qua hầu hết nỗi sợ hãi nội tâm," Bác sĩ Đới chỉ ra mà không hề kiên kỵ né tránh: "Nhưng nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu là vì cậu nhìn thấy ba mình rơi xuống và chết trước mặt cậu, cho nên, mỗi khi cậu từ trên đài cao nhảy xuống, chẳng khác nào mô phỏng lại cảnh tượng nhảy lầu. Mặt nước chẳng khác nào mặt đất, nên trong tiềm thức của cậu, việc rơi xuống nước tương đương với cái chết. "
Hứa Viễn Hàng hỏi: "Vậy làm thế nào tôi có thể chuyển hướng sự chú ý khỏi điều này?"
Trải nghiệm của mỗi người là khác nhau, bác sĩ Đới cũng không biết đáp án chính xác cho câu hỏi này. Ông chỉ có thể nói: "Hãy tìm một thứ khác khiến cậu khắc sâu ấn tượng hơn nỗi sợ hãi hoặc điều tốt đẹp nhất, thứ có thể mang lại cho cậu niềm vui nhất".
Trên đường trở về thành phố A, Hứa Viễn Hàng không ngừng suy nghĩ về những lời của bác sĩ Đới, có thể hiểu ý của ông, nhưng dường như anh không mò ra đầu mối.
Sau khi trở lại đội, anh lại vùi đầu vào việc huấn luyện bận rộn, thỉnh thoảng tĩnh tâm để suy nghĩ về đáp án trong thời gian rảnh rỗi.
Trì Vân Phàm cũng trở lại Đại học A vào đêm hôm sau sau khi Hứa Viễn Hàng rời đi, cô sống trong một ký túc xá kiểu căn hộ, ở cùng với hai cô gái khác học cùng hệ, một cô tên là Dương Phi Yến, cô kia tên là Bốc Tình Không, cả hai đều xuất thân từ gia đình bề thế, tính cách khá khác biệt nhưng người khá dễ hòa đồng.
Học kỳ này không có quá nhiều tiết học. Dương Phi Yến và Bốc Tình Không đều bận giao lưu, nhiệt tình tham gia các câu lạc bộ khác nhau. Trì Vân Phàm không phải là người thích náo nhiệt, bạn trai lại bận rộn đến mức thậm chí không có thời gian để hẹn hò. Mỗi ngày cô xong tiết học, không phải ở trong ký túc xá chính là đến thư viện tự học.
Cô chuyên môn tìm ít lưu ý mà không ai có hứng thú đọc.
Biểu chiều ngày nọ, Trì Vân Phàm đến hơi muộn, phòng tự học gần như kín chỗ, cô đi một vòng thì phát hiện một chiếc bàn trống trong góc, cả bốn ghế đều không có người ngồi, nhưng ở ba chỗ phía trên ghế đều có sách.
Cô bước đến chỗ ngồi không có sách, kéo ghế ngồi xuống, góc nhìn rất tốt, đối diện với cửa sổ sát đất, cô có thể nhìn thấy cỏ cây hoa lá và bầu trời bên ngoài.
Vừa mới đọc được vài trang, Trì Vân Phàm đã nghe thấy tiếng gõ bàn, ngẩng đầu nhìn lên, một chàng trai xa lạ đang đứng cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Bạn học, xin lỗi, đây là vị trí của tôi."
(themoonyue.wordpress.com & dembuon.vn)
Diệp Cảnh Nhiên không ngờ rằng mình đến đây muộn một lúc, chỗ ngồi sẽ bị người khác chiếm mất, càng không ngờ chính là, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, từ khi còn bé y đã thấy đủ loại mỹ nữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, y vẫn cảm thấy kinh diễm.
Tóc đen da trắng, mắt hạnh môi đỏ, không son phấn, vô cùng đơn giản, lại đẹp đến cảnh giới nhất định nào đó.
Còn có khí chất toàn thân kia, không phải người bình thường nào cũng có thể dưỡng ra được.
Diệp Cảnh Nhiên không khỏi nghĩ thầm, không biết cái vị Trì Vân Phàm - người được mệnh danh là hoa khôi của Học viện Truyền thông khi mới vào trường, lại được phong là hoa khôi của trường sau đợt huấn luyện quân sự kia, cô
Tác giả có lời muốn nói:
CHÚ THÍCH