Chương 39.1: "Tình địch" gặp mặt, nồng nặc mùi thuốc súng
Editor: Yue
Kể từ khi nghe Điền Tiểu Thất nói một ít điều liên quan tới Ngô Diệu Kiệt vào đêm hôm đó, Hứa Viễn Hàng đã trầm tư rất lâu đến nửa đêm cũng không ngủ, sau đó, anh liền xem như cái gì cũng không biết, vẫn ở chung với Ngô Diệu Kiệt như thường lệ, cộng thêm bận rộn huấn luyện, cũng không rảnh phân tâm suy nghĩ.
Có thời gian như vậy không bằng ngẫm lại về phương pháp chuyển hướng sự chú ý theo gợi ý của bác sĩ Đới để vượt qua những trở ngại tâm lý, cùng với nghĩ về bạn gái của mình thì hơn.
Từ trên xuống dưới trong đội, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến Hứa Viễn Hàng, đặc biệt là Tưởng Quốc Cường. Lúc trước ông phải rất nỗ lực thuyết phục những người lãnh đạo cấp trên chọn lại anh, còn hỗ trợ liên hệ với một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng làm sao ông đều không nghĩ tới, chiều cao của anh... Lại trở thành một yếu tố không xác định khác.
Đội tuyển nhảy cầu trong nước chưa bao giờ có vận động viên cao như vậy, huấn luyện viên chọn hạt giống tốt, chiều cao cũng là một trong những yếu tố cần cân nhắc, khi đã chọn xong thì kiểm soát chặt chẽ khẩu phần ăn, chính là sợ lại cao thêm. Thân cao, một mặt có thể ảnh hưởng đến tính cân bằng, mặt khác ép bọt nước cũng không dễ dàng.
Này có thể làm thế nào, cao thì đã cao rồi, cũng không rút về được, đúng không?
Tưởng Quốc Cường có thể tưởng tượng được, là áp lực như trên đỉnh của hai ngọn núi lớn.
Trong lòng Hứa Viễn Hàng luôn nghĩ về thành tích tốt hơn bất cứ ai khác, nhưng anh biết rõ rằng, không vội vàng được, sự nóng vội của anh sẽ chỉ phản tác dụng. Trong ba năm qua, anh đã học được một loại kỹ năng, gọi là nhẫn nại.
Bảo trì bình thản, dù cuối thấp, cũng có thể ngẩng đầu.
Anh bị số phận đẩy xuống điểm thấp nhất của cuộc đời, từng khóc lóc thảm thiết, từng nản lòng, từng tuyệt vọng mà vẫn hiên ngang, ngoan cường nhìn lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có những vì sao sáng chói. Ngoài những vì sao, còn có một vũ trụ bí ẩn và rộng lớn.
Trên đời này sẽ luôn có người thành công, tại sao lại không thể là anh?
Chỉ cần còn hơi thở, tuyệt không nhận thua.
Tưởng Quốc Cường cũng nhìn thấy những thay đổi này trong mắt anh, trước kia thằng nhóc này tuổi trẻ khinh cuồng, phong mang tất lộ[1], toàn thân là gai góc, tính tình cũng không định tính được, sau khi trở về thì phong mang vẫn còn đó, nhưng người tương đối trầm ổn không ít, xem ra là đã am hiểu sâu đạo lý 'Nước lặng chảy sâu'[2], trước mắt ung dung thản nhiên ngủ đông, chỉ vì tương lai có một ngày, thế như chẻ tre, bất khả chiến bại, lại tạo ra vinh quang.
[1]锋芒毕露 Phong mang tất lộ: bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ.
[2]静水流深-Nước lặng chảy sâu là câu thành ngữ của người Trung Quốc , ý nói nước lặng trên mặt không biết đáy nước sâu bao nhiêu, là hình ảnh ẩn dụ cho những con người tuy bề ngoài im lặng nhưng lại ẩn chứa trí tuệ lớn lao.- baidu
Tại lối vào của hội trường huấn luyện, Hứa Viễn Hàng gặp Ngô Diệu Kiệt từ trong đó đi ra, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: "Ngô sư huynh."
Anh cao hơn Ngô Diệu Kiệt ròng rã một cái đầu, Ngô Diệu Kiệt phải vươn cổ mới có thể đối đầu ánh mắt của anh: "Cậu đến huấn luyện à."
Hứa Viễn Hàng cười gật đầu: "Anh muốn đi rồi?"
"Ừ." Ngô Diệu Kiệt nhìn chung không thấy xấu hổ. Hắn đã từng cãi nhau với Tần Thụ rồi. Chắc cũng có một số tin đồn lan truyền đến chỗ Hứa Viễn Hàng, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, ngoại trừ sự cố khó khăn mà anh ta gặp phải tại thời kỳ bình cảnh, Điền Tiểu Thất thậm chí còn nói toạc ra hết những điều gì không nên nói.
Nếu không, có lẽ hắn đã quá xấu hổ muốn đào một cái hố chui vào ngay lúc này.
Không biết nói gì, Ngô Diệu Kiệt đành phải thốt lên: "Vậy tôi đi đây, cậu cố gắng hết sức là được."
Hứa Viễn Hàng làm cái động tác nắm tay, khi đi ngang qua Ngô Diệu Kiệt, anh đập nhẹ hai lần vào bả vai hắn, sau đó mới đi vào.
Ngô Diệu Kiệt sững sờ tại chỗ.(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)
Động tác này được thực hiện trước mỗi trận đấu trong quá khứ, không chỉ để cổ vũ, mà còn thể hiện một loại
CHÚ THÍCH
Bể bơi bọt biển