Chương 44.2: "Thuyền bé con, người đó là em."
(Tên chương 44-45 do editor tự đặt)
Editor: Yue
Biết sao được, cha mẹ nào mà không vừa ý con nhà người ta hơn chứ.
Hứa Viễn Hàng cũng không bài xích lớp học buổi tối, thứ nhất là có thể tạm thời thư giãn, thứ hai là do giáo viên đến lớp đều được đặc cách mời từ khoa Ngoại ngữ của đại học A, có thể coi như là gián tiếp có quan hệ nào đó với cô.
Khi đến nơi, bên trong đã có rất nhiều người, chỗ ngồi cũng không cố định nên thích ngồi ở đâu thì ngồi, anh chọn một vị trí trong góc để ngồi.
Điền Tiểu Thất ngồi ở trước mặt anh, cùng anh nói vài câu, giáo viên liền tới.
Chuyên cần không được tính, có đến được hay không còn phụ thuộc vào ý thức tự giác của chính mình, đất nước cho cơ hội học tập tốt như vậy, nếu không nắm bắt thì là mất mát của chính bản thân mình mà thôi.
Cô giáo là một phụ nữ trung niên, quần áo thời thượng lại không mất vẻ đoan trang, để làm sinh động không khí, trước giờ giảng bài, bà cười hỏi: "Câu nói yêu thích nhất của các em là gì?"
Học sinh phía dưới đều cúi đầu tránh đi ánh mắt của bà, bà đi một vòng, cuối cùng nhìn về phía Hứa Viễn Hàng đang ngồi ngay ngắn, vô cùng nổi bật: "Bạn học kia, mời cậu nói cho tôi biết."
Điền Tiểu Thất - người sợ nhất chính là khâu đặt câu hỏi này, sau khi khủng hoảng đã được giải quyết liền thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
Hứa Viễn Hàng đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái, anh nghĩ đến điều gì đó, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "and I swear by the moon and the stars in the sky, I ' ll be there."(Và tôi thề với mặt trăng và các vì sao trên bầu trời, tôi sẽ ở đó.)
Mây trôi nước chảy, thuộc làu làu.
Mấy cô bé ngồi hàng đầu quay đầu đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ. Sư huynh không hổ là sư huynh, phát âm tiêu chuẩn lại lưu loát, giọng trầm thấp gì đâu. Hơn nữa, biểu cảm của anh ấy trông rất... ôn nhu, còn mang theo sự cưng chiều không thể tả.
Cô giáo dạy tiếng Anh gật đầu tán thưởng: "Đây là lời bài hát «I swear », tôi cũng rất thích bài hát này, mời ngồi".
Điền Tiểu Thất đã tìm kiếm ý nghĩa của câu nói này bằng điện thoại di động của mình: Anh thề trước mặt trăng sao trên bầu trời, anh sẽ ở bên cạnh em.
Cậu quay đầu lại, "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý, trong đôi mắt còn mang theo trêu chọc, hóa ra đó là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết nhá nhà nha.
Hứa Viễn Hàng tiếp nhận ánh mắt của cậu, hơi nhướng mày, xem như ngầm thừa nhận.
(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)
Điền Tiểu Thất nhìn xung quanh, trừ cậu ra, mọi người trong lớp đều được cho ăn thức ăn cho chó còn không tự biết, làm người duy nhất biết sự thật, thật sự rất cô đơn.
Sau khi tiết mục làm nóng không khí kết thúc, cô giáo chính thức vào vấn đề chính, Hứa Viễn Hàng nhìn chằm chằm màn hình, thỉnh thoảng cầm bút lên ghi chép vào vở, vẻ mặt bình tĩnh lại tập trung.
Chín giờ tối, lớp học tiếng Anh kéo dài một tiếng rưỡi đã kết thúc, việc đầu tiên anh làm trở về ký túc xá, liền
Tác giả có lời muốn nói: