Chương 46.2: Ông đây nhớ em muốn chết
Editor: Yue
Anh dành thời gian trả lời WeChat với bạn gái: "Anh biết rồi, không sao đâu, em đừng lo".
Chuyện Hứa Viễn Hàng vô tình lên hot search là do Tần Thụ ở trong một nhóm nào đó phát hiện ra đầu tiên, y lập tức báo cho Tưởng Quốc Cường.
Tưởng Quốc Cường dở khóc dở cười với cái này: "Thằng nhóc thối nhà cậu!"
Đi ra ngoài một chuyến liền trêu hoa ghẹo nguyệt, còn cái gì mà lên 'hót sệch, hót lỏng' gì đó trên Weibo nữa, sao không thể làm ông bớt lo như vậy chứ? Cũng không phải một người nổi tiếng gì, làm sao có thể lên 'hót sệch' được hay vậy? Hơn nữa, lên thì lên đi, mắc mớ gì lòi ra vụ 'cựu vô địch nhảy cầu thế giới' nữa là sao? Đâu ra có người biết được nội tình hay thế, mà quan trọng nhất là từ "cựu" nhìn thế nào cũng không ưng mắt nổi kia.
Đây chính là một lưỡi kiếm sắc bén mà bọn họ đang hao tâm tổn trí chế tạo, nó sẽ được sử dụng như một vũ khí bí mật trong tương lai, sao có thể để xảy ra vấn đề ở thời khắc mấu chốt này được.
"Tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp thu hồi tin tức đi!"
Hứa Viễn Hàng cũng rất vô tội, đẹp trai có gì sai, tự dưng bị lão Tưởng phê bình vì điều này, còn ra lệnh cho anh lần sau ra ngoài phải đeo khẩu trang, đừng giống con khổng tước đi xoè lông gây chú ý ở khắp nơi.
Có cần như vậy không trời?
Nói không chừng qua một thời gian ngắn mọi người liền quên anh trông như thế nào ngay ấy mà.
Lão Tưởng: "Đừng đánh giá thấp sức mạnh của Internet. Bây giờ các tiểu cô nương cuồng nhiệt như thế nào, cậu không thể tưởng tượng được đâu."
Giống như đội bơi bên cạnh, không biết có bao nhiêu fans trên Weibo, đặc biệt là thanh niên tên Trình Động kia, chỉ cần đăng một bài đăng trên Weibo liền có mấy ngàn bình luận, sức hút không phải mạnh bình thường. Tuy nhiên, nhờ vào đó mà có thể thu hút giới trẻ quan tâm đến thi đấu thể thao, cũng là một điều đáng mừng.
Tưởng Quốc Cường nhìn "Con khổng tước" trước mặt, ngũ quan không thua kém gì Trình Động, mấu chốt là dù có yêu cầu cải chính thế nào cũng không thay đổi được, luôn luôn lơ đãng toát ra khí chất du côn lưu manh, nói thẳng là trên mặt hiện rõ chữ 'tôi là người xấu' luôn đó. Con gái thường treo câu nói gì bên miệng nhỉ? Tự nhiên mà thành, chọc người mà không biết, không phải mấy tiểu cô nương thích nhất là cái loại trai hư này sao?!
"Tóm lại, cậu chú ý một chút cho tôi!"
Hứa Viễn Hàng không để trong lòng lời nói của lão Tưởng.
Anh căn bản không coi trọng việc thình lình lên hot search là chuyện đáng để tâm, nhưng Điền Tiểu Thất và những người khác hay nhắc về nó trong giờ ăn, chuyện vui thì phải share chứ, coi như dùng nó làm niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống tập luyện nhàm chán của bọn họ.
Trong tháng tiếp theo, Hứa Viễn Hàng đều rèn luyện theo phương án huấn luyện mới, thật vất vả mới đến kỳ nghỉ nửa ngày mà mình mong đợi, cuối cùng có thể ra ngoài hẹn hò với bạn gái rồi.
Hứa Viễn Hàng thậm chí còn không ăn gì, cầm theo một túi bánh mì và một hộp sữa rồi đi ra ngoài, đón xe đến đại học A là bảy giờ rưỡi, trời đã tối đen hoàn toàn, anh gửi một tin nhắn cho Trì Vân Phàm: "Anh đến rồi."
Anh đút tay vào túi quần tựa vào cột đèn đường, khuôn mặt tuấn tú của anh bị ánh đèn màu cam làm nổi bật lên mấy phần nhu hòa, ý cười nhợt nhạt giữa lông mày cũng như được thắp sáng lên, khiến cho các nữ sinh xung quanh nhịn không được quay lại nhìn anh, nhưng anh không để ý chút nào, chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại.
"Này, các cậu có thấy nam sinh đó rất giống Hứa Viễn Hàng không?"
"Ai cơ?"
"Chính là... nhà vô địch nhảy cầu đã lên Hot search lần trước đó."
"Nói không phải khen, chứ giống nhau thiệt."
Những lời này lọt vào trong tai Hứa Viễn Hàng, anh nhất thời dừng lại, quay đầu giả bộ ho khan hai cái, may mà anh mặc một chiếc áo len mỏng cổ cao, kéo cao cổ áo lên miễn cưỡng có thể dùng làm khẩu trang.
Trì Vân Phàm đi tới, nhìn thấy mặt của anh bị che lại chỉ còn lộ ra mấy bộ phận từ sống mũi trở lên, cô không nhìn kỹ cổ áo len, tưởng anh mang khẩu trang màu đen, nên hỏi: "Anh bị cảm sao?"
"Không có." Hứa Viễn Hàng lắc đầu, tiến lên nắm tay cô, ôm chặt cô vào lòng, chóp mũi áp vào bên cổ ấm áp của cô, ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, anh càng ôm chặt hơn: "Ông đây nhớ em muốn chết."
Trì Vân Phàm cũng ôm eo anh: "Em cũng ... nhớ anh."
Giọng nói của cô không cao, còn bị gió thổi bay đi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn nghe thấy, nếu không phải địa điểm không quá phù hợp, anh thật sự muốn hung hăng mà hôn cô... Cuối cùng, anh chỉ có thể kiềm chế hôn nhẹ một cái ở giữa lông mày của cô.
Hai lần hẹn hò trước, ngoài CLB bơi lội nhảy cầu thì lần còn lại chính là Thế Giới Đại Dương. Sau cái lần hẹn hò để lại cho cô những kỉ niệm không vui đó, Hứa Viễn Hàng đã lên kế hoạch trước khi đến, lần này nhất định phải thay mới nội dung, buổi hẹn hò của cặp đôi không có gì khác hơn là đi ăn, đi mua sắm và xem phim.
Trong số đó, xem phim là lựa chọn tốt nhất.
Chủ yếu là, môi trường tối thui, muốn làm chút gì cũng thuận tiện.
Trì Vân Phàm có hẳn một bộ thiết bị rạp chiếu phim ở nhà, cô chưa bao giờ xem phim ở bên ngoài, nhưng không sao, làm gì cũng được, miễn là
Tác giả có lời muốn nói: