Chương 19.1: Bạn học Trì, cậu giúp tôi học bổ túc đi.
[P/s: Tên chương 19 do editor tự đặt]
Editor: Yue
Trì Vân Phàm quay trở lại lớp học, không khí bên trong khá ngột ngạt vì sắp đến kỳ thi thử lần thứ hai ở Miên Thành. Các học sinh đều ở lại chỗ ngồi ôn bài thật kỹ, thật ra lúc này mọi người đều liệt cảm xúc đối với chuyện thi cử, vì còn làm gì khác được nữa? Có xếp hạng liền có cạnh tranh, thi cử tàn khốc, mười hai năm đều đã gắng gượng qua tới, nay chỉ còn hơn một tháng, dù thế nào cũng phải cắn răng kiên trì đến cùng.
Tối hôm qua sau khi đèn trong ký túc xá tắt hết, Lạc Thiêm Đăng trốn ở trong chăn lén bật đèn pin ôn tập, lúc này buồn ngủ đến mức mắt mở không lên mà cô ấy còn cầm trên tay một tập thơ cổ Trung Quốc phải học thuộc lòng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, gật gà gật gù đọc thầm. Phương pháp mà Trì Vân Phàm dạy trước đây đã giúp cô ấy thiết lập một cách có hệ thống kiến thức các môn học vào trong đầu, nhưng vì những điểm kiến thức quá phức tạp nên không thể làm trong một sớm một chiều, chỉ có thể từ từ.
Trì Vân Phàm kéo ghế ngồi xuống, Lạc Thiêm Đăng cùng cô lên tiếng chào hỏi, cô cười đáp lại, sau đó lấy tai nghe trong cặp ra, chuẩn bị nghe kinh kịch. Vừa kết nối vào điện thoại, màn hình sáng lên, là Hứa Viễn Hàng gửi tin nhắn Wechat cho cô--
"Bữa sáng rất không tệ, tôi ăn hết rồi."
Đằng sau đính kèm một bức ảnh chụp cái túi rỗng.
Không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Hứa Viễn Hàng khi gửi tin nhắn này cho cô. Trì Vân Phàm không khỏi nghĩ đến những lời vừa tiện tai nghe được, hàng mi dài hơi rũ, cảm xúc bị che kín nơi đáy mắt. Ôm cây đợi thỏ phải không? Mua bữa sáng tất cả đều là món yêu thích của anh ta phải không?
Anh ta thật sự cho rằng bắt được nhược điểm của cô, cô liền sẽ mặc cho anh ta xoa nắn?
Trì Vân Phàm nở một nụ cười nhạt, ngay cả ánh sáng nơi đáy mắt cũng khẽ nhúc nhích, vừa định đeo tai nghe vào lỗ tai, Mục Điềm liền đi tới, từ phía sau ôm bả vai cô: "Tiểu Phàm nhi, thi thử lần hai này cậu kiềm chế một chút nga, lần nào cũng quăng tớ biết xa như vậy, hại tớ về nhà sắp bị ông già tụng chết."
Tất nhiên là Mục Điềm nói đùa. Dù sao cô nàng cũng đã quyết định đi du học rồi, căn bản không quan tâm đến thành tích. Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là hình thức nên chẳng có tý áp lực gì cả. Vì có loại hình "Con nhà người ta" như Trì Vân Phàm ở bên cạnh cùng ông cha già trong nhà là người sĩ diện, luôn thích so sánh các cô với nhau khiến cô phiền muốn chết.
"Cậu nói xem, thừa nhận con nhà người ta ưu tú hơn con nhà mình thì khó như vậy sao?"
"Tại sao ông ấy không suy nghĩ lại một chút xem liệu gene của mình có bằng người ta không?"
Mục Điềm ngay thẳng tự tin: "Nếu ông ấy đặt cho tớ cái tên này thì tớ người cũng như tên làm đứa bại gia nữ ngốc bạch ngọt có gì sai?"
Trì Vân Phàm có chút hâm mộ tính tình thẳng thắn của cô nàng. Có thể nói ra những điều mình có trong lòng, không che giấu tâm sự của mình, cũng không thể che giấu niềm vui và nỗi buồn của mình, đơn giản lại tự nhiên, phần lớn thời gian đều vô ưu vô lự, dù có khổ sở cũng rất dễ dàng được an ủi. Chỉ có những đứa trẻ được cha mẹ thực sự yêu thương và nâng niu mới là như vậy.
Sau khi nói xong, Mục Điềm cảm thấy cơn tức giận dồn nén cả đêm nay ở trong lòng đã biến mất gần hết, cô nàng càng thoải mái hơn, trợn mắt nói: "Phàm nhi, tớ vừa nói sai rồi, cậu nhất định phải phát huy thật tốt, thi càng cao càng tốt, tớ thích nhìn dáng vẻ ông cha già nổi trận lôi đình nhất."
Dù sao, sau khi cô nàng xuất ngoại, có muốn cũng không thấy được.
"Nhân tiện," mạch tư duy của Mục Điềm nhảy chủ đề cực nhanh, "Tháng sau sinh nhật lão Cao, cậu định tặng quà gì cho anh ấy?"
Trì Vân Phàm lắc đầu: "Còn chưa nghĩ ra."
Mục Điềm háo hức muốn thử: "Chúng ta phải mưu đồ một chút, cho anh ấy món quà mừng tuổi vừa kích thích lại khó quên chứ sao."
Tuy nhiên, cô nàng chưa kịp lên kế hoạch thì thầy chủ nhiệm đã xuất hiện ở cửa nên không còn cách nào khác là phải tạm thời lui quân, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Trì Vân Phàm cũng nghe kinh kịch không thành, cô tìm bút ký môn lịch sử lật ra đọc. Thực tế, tâm tư đã bay tới nơi nảo nơi nao. Làm thế nào mới có thể lấy lại video từ trong tay Hứa Viễn Hàng?
Lạc Thiêm Đăng ở bên cạnh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ, còn đang suy nghĩ, lão Cao? Hạng nhất trong ban khoa học tự nhiên của khối 12 - Cao Ngạn Thần? Ba người bọn họ có lẽ là người được các bạn học hâm mộ nhất khối. Cao Ngạn Thần được đề cử vào một trường danh tiếng, Mục Điềm cũng quyết định đi du học, về phần Trì Vân Phàm, chỉ cần cô ấy muốn thì đều có thể dễ dàng thi vào các trường danh tiếng trong và ngoài nước.
Chao ôi, nghĩ nhiều vô ích, vẫn là ôn tập đi.
Chín giờ đúng, thi Ngữ văn chính thức bắt đầu. Lớp 21 là lớp trọng điểm và là một trong những phòng thi có tính liêm chính nhất. Giáo viên gác thi phát đề thi xuống, sau khi nói một số hạng mục cần chú ý liền rời đi.
Độ khó của kỳ thi thử lần hai so với liên thi tám trường thì thấp hơn không ít. Hầu hết các câu hỏi cơ bản phía trước đều như cho free điểm, mọi người đều múa bút thành văn. Tốc độ làm bài của Trì Vân Phàm còn nhanh hơn, mất 40 phút liền đem đề mục trắc nghiệm-đọc hiểu làm hết.
Chủ đề phần làm văn lần này là: Lý tưởng của tôi.
Hiếm khi Trì Vân Phàm bị những từ ngữ đơn giản và xa lạ này làm cho suy nghĩ vẩn vơ. Lý tưởng của tôi? Là cái gì? Trong đầu trống rỗng, một lát sau, cô nhận ra rằng mình không có lý tưởng.
Con đường đi tới tương lai đã được định đoạt. Điều đáng quý và hiếm