Mặt trời ở chân trời vừa lộ góc cạnh màu cam, liền bị một đoàn mây đen che khuất, trời đất một mảnh tối tăm mờ mịt, sau một hồi ấp ủ, cuối cùng cơn mưa xuân rả rích rơi xuống.Trì Vân Phàm đeo cặp, chống một cây dù che mưa màu xanh nhạt, chậm chạp đi xuyên qua giữa cây bông gòn cùng cây ngọc lan, chờ đi đến tầng bốn, trên thân đã dính mùi thơm nhàn nhạt của hoa ngọc lan, cô cất kỹ dù, đi về phòng học cách đó không xa.Trên hành lang tụ tập mấy nam sinh lớp cá biệt, đang cười vang --"Ấy, bạn học, cậu rớt đồ kìa.""Ê," có tên nam sinh chỉ vào vật phẩm màu hồng rơi trên mặt đất, "Đó là cái gì?"Một nam sinh khác kẻ xướng người họa cùng cậu ta: "Không rõ, có thể là băng cá nhân?"Những người khác giống bừng tỉnh đại ngộ bàn, một tiếng "A" thật dài, sau đó tên này đẩy tên kia đẩy cười lớn.Lại có người trêu chọc nói: "Nói bậy, rõ ràng tên là tã giấy mini nha.""Ha ha ha, mày tài lắm!"Các nam sinh tự cho rằng mình "ngây thơ không biết gì" đùa giỡn, chẳng qua Trì Vân Phàm lưu ý đến chủ nhân của vật phẩm màu hồng này, cũng chính là Lạc Thiêm Đăng bạn cùng bàn với cô, bị bọn họ trêu chọc đến mặt mũi đỏ bừng, chạy vào phòng học như đang bỏ trốn.Trì Vân Phàm đi qua, khom lưng đem băng vệ sinh màu hồng nhặt lên, động tác cô tự nhiên, thần thái hào phóng, ngược lại là mấy tên nam sinh kia, cảm giác giống như làm chuyện xấu tội ác tày trời gì, mặt vứt xuống tận nhà bà ngoại, từng tên quẫn đến trên mặt nóng bỏng, vội vàng vứt xuống một câu "Thật xin lỗi" liền tản đi.Trì Vân Phàm tiến vào phòng học, tới chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống.Cường độ kéo ghế của cô rất nhẹ, nhưng vẫn quấy nhiễu đến Lạc Thiêm Đăng ở bên cạnh, cô ấy thẳng lưng, đọc thầm, triết học của Vương Dương Minh[1], nội dung tiếp theo là cái gì? Lật bút ký* ra nhìn lén một chút, a, là "Không có gì ngoài tâm", phương pháp lý luận là..(*Yue: Bút ký là thể loại thuộc loại hình ký thường có quy mô tương ứng với truyện ngắn.. Bút ký ghi lại những con người thực và sự việc mà nhà văn đã tìm hiểu, nghiên cứu cùng với những cảm nghĩ của mình nhằm thể hiện một tư tưởng nào đó)Một miếng màu hồng thoáng hiện trước mắt cô, tiếp theo nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, Lạc Thiêm Đăng tập trung nhìn vào, cả kinh đến miệng cũng quên khép lại.Đây không phải là băng vệ sinh cô vừa rớt hay sao?Bạn cùng bàn vậy mà giúp cô nhặt về rồi?Lạc Thiêm Đăng khó khăn tiêu hóa lấy sự thật này, gương mặt nóng lên từng hồi, trong lớp có tổng cộng 41 người, trước