Thẩm Lan nhích tới phía trước, hiện giờ hắn không thể lật người lại mà chỉ có thể nằm sấp, hắn giụi đầu vào hõm vai Lâm Uyên Dương rồi nhắm mắt lại tự thôi miên mình. Lâm Uyên Dương khoác tay lên lưng Thẩm Lan vỗ nhẹ giống như dỗ trẻ con, thế mà dỗ được Thẩm Lan ngủ thật.
Vết thương vẫn còn đau âm ỉ nhưng không chống cự nổi cơn buồn ngủ của Thẩm Lan, nói cách khác thì hắn còn mệt mỏi hơn cả Lâm Uyên Dương.
Cánh tay Lâm Uyên Dương hơi tê, y nhẹ nhàng cử động, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Hai người ngủ một giấc đến hơn mười giờ ngày hôm sau, tư thế ngủ của Thẩm Lan thật sự quá khó chịu, khi mở mắt ra chỉ thấy toàn thân trên dưới đều tê rần. Buổi sáng luôn là thời điểm tỉnh táo nhất, nhạy cảm nhất, cảm giác đau đớn lại càng mãnh liệt hơn, Thẩm Lan rên khẽ một tiếng, liên tục hít hà.
Lâm Uyên Dương cũng tỉnh, y không biết giờ phải làm gì mới có thể giúp Thẩm Lan dễ chịu một chút, y xoa gáy Thẩm Lan rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Không đau..."
Thẩm Lan ngẩng đầu nhìn y, thanh âm ủy khuất: "Ca, anh hôn em đi."
Lâm Uyên Dương quả thực chẳng biết đối phó thế nào với anh chàng hay nũng nịu này. Đây thực sự quá phạm quy rồi. Y cúi xuống ôn nhu hôn Thẩm Lan, dùng đầu lưỡi liếm môi hắn.
Thẩm Lan bị đau thật chứ không hề phóng đại chút nào, nếu Lâm Uyên Dương không ở đây thì có lẽ hắn đã khóc lên, nhưng Lâm Uyên Dương giống như một liều thuốc giảm đau, ngay khi y chạm vào hắn, Thẩm Lan cảm thấy đau đớn trên người đều giảm bớt.
Hắn thè lưỡi nhẹ nhàng khuấy động lưỡi Lâm Uyên Dương, nhẹ nhàng mút vào.
Hắn không biết hôn bao lâu, đến khi cánh tay chống đỡ nửa thân trên mỏi nhừ thì hắn mới nghiêng đầu thở dài nói: "Em thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Sắc môi Lâm Uyên Dương càng thêm đỏ bừng, y nhổm dậy nói: "Qua mấy ngày sẽ hết đau thôi, cậu ráng nhịn một chút."
Thẩm Lan ôm eo y, rầu rĩ nói: "Vâng."
Lâm Uyên Dương xuống lầu bảo quản gia làm vài món ngon rồi bưng lên cho