Thẩm Lan vội vàng thay đồ rồi gọi cho Lâm Uyên Dương, khôi phục lại giọng điệu cô vợ nhỏ hỏi y: "Ca, anh ở đâu vậy?"
Lâm Uyên Dương bên kia hơi ồn ào, một lát sau mới yên tĩnh lại, "Tôi vẫn đang ở kho bãi ngoại ô phía Bắc, cậu làm xong chưa?"
"Vâng, em xong rồi. Anh muốn em qua đó hay ở nhà chờ anh?" Thẩm Lan hỏi.
"Tôi sẽ về trước năm giờ, cậu về nhà chờ tôi đi."
"Vâng, vậy em chờ anh về."
Thẩm Lan cúp điện thoại rồi đến quán net gần đó xử lý giọng mình trong bút ghi âm, sau đó cầm bút ghi âm tới ngoại ô phía Bắc.
Hắn giống như tên trộm lẻn vào đường nhỏ rồi từ phía sau trèo tường lên lầu hai.
Lâm Uyên Dương từng nói với hắn phòng mình ở đâu, Thẩm Lan dựa vào ấn tượng tìm được chỗ kia. Hắn giẫm lên ống thép ngoài vách tường lầu hai rồi bám sát vào tường như thạch sùng, chậm chạp di chuyển.
Lâm Uyên Dương không có trong phòng, Thẩm Lan áp mặt vào cửa lén lút quan sát rất lâu mới cạy mở cửa sổ chui vào lầu hai.
Hắn rón rén đặt bút ghi âm lên bàn Lâm Uyên Dương, sau đó lập tức rời đi.
Lâm Uyên Dương từ lầu một đi lên, chuẩn bị cầm áo khoác về nhà thì vô tình liếc thấy bút ghi âm kia.
Y nhíu mày đi qua cầm bút ghi âm trong lòng bàn tay, sau đó bấm nút bật lên.
Lúc đầu là một đoạn tạp âm rè rè, sau đó bỗng nhiên phát ra một giọng nói ồm ồm như quái vật trong Ultraman làm Lâm Uyên Dương giật nảy mình.
"Tôn Tân, ngày 23 tháng 11 có phải cậu đã gọi điện báo cho cảnh sát ở bến tàu Nam Giao có người vận chuyển ma tuý không?"
"...... Dạ."
"Có phải chính cậu đã bỏ rương ma tuý kia vào không? Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."
"Phải......"
......
Lâm Uyên Dương không chú ý nghe Tôn Tân nói mà chỉ nghe đi nghe lại