Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô lên xuống, hắn im lặng một hồi, nhẫn nhịn nửa ngày mới thốt ra mấy chữ: "Ca, em ......"
Lâm Uyên Dương thấy bộ dạng hắn vừa do dự vừa xoắn xuýt thì tưởng hắn khó xử, đang định lên tiếng thì chợt nghe Thẩm Lan nói: "Hôm nay em nói với mẹ là em có người yêu rồi."
Lâm Uyên Dương: "......"
Thẩm Lan nói xong lại hơi đỏ mặt. Thật ra đó là vì lúc nãy hắn quá khẩn trương, nhưng lúc này nhìn qua lại có vẻ ngượng ngùng, hắn bảo Lâm Uyên Dương: "Nhưng em chưa nói là đàn ông."
Lâm Uyên Dương hỏi: "Hiện giờ trong nhà vẫn tưởng cậu thích người khác phái đúng không?"
Thật ra Thẩm Lan cũng không rõ đây gọi là gì, đúng là hắn thích Lâm Uyên Dương nhưng hắn không thích đàn ông khác, nếu hắn không thể ở bên Lâm Uyên Dương thì có thể sẽ độc thân cả đời hoặc kết hôn với một phụ nữ nào đó, dù sao hắn cũng không muốn ở bên người đàn ông nào khác ngoài Lâm Uyên Dương.
Nếu đây cũng là đồng tính luyến ái thì hắn chính là như vậy.
Thẩm Lan gật đầu: "Em chưa dám nói với họ, bố em rất nghiêm, em sợ bị ông ấy đánh."
Lâm Uyên Dương nghe xong rũ mắt không nói gì.
Thẩm Lan lại nói: "Nhưng chắc chắn em sẽ cho họ biết." Hắn nhìn Lâm Uyên Dương: "Em đã nói với mẹ sẽ đưa anh về nhà, không để anh ủy khuất đâu."
Giọng Lâm Uyên Dương trầm xuống, Thẩm Lan có thể nghe ra sự do dự và lo âu của y: "Trong nhà chỉ có mình cậu là con trai thôi đúng không?"
"Dạ." Thẩm Lan biết y đang nghĩ gì nên ngồi xuống nâng mặt Lâm Uyên Dương lên: "Nhưng không sao, bây giờ y học rất tiến bộ, sau này tìm người sinh dùm là được rồi." Hắn hôn Lâm Uyên Dương một cái, "Chúng ta có thể sinh hai đứa, anh một đứa em một đứa, tốt nhất là một trai một gái ......"
Trên mặt Lâm Uyên Dương rốt cuộc lộ ra chút ý cười: "Chưa gì mà cậu đã nghĩ nhiều thế."
"Đâu còn sớm nữa, anh không vội nhưng em vội." Thẩm Lan nháy mắt với y: "Em chỉ hận ngay bây giờ không thể dẫn anh về nhà cho mẹ em gặp rồi nói với bà ấy em là vợ nuôi từ bé của anh, đang chờ anh nuôi em lớn."
"Ừm ....." Lâm Uyên Dương nghĩ ngợi một hồi: "Vậy trước hết cậu nên nghĩ cách làm sao công khai với họ đi, tôi có biết mấy huynh đệ nói với người nhà mình yêu đàn ông nên bị đánh bể đầu chảy máu, có người còn bị đuổi khỏi nhà nữa. Tôi không có cha mẹ nên chẳng cần phải nói với ai, lúc nào cũng có thể cưới cậu vào cửa cả."
Thẩm Lan sửng sốt rồi nhỏ giọng nói: "Người nhà anh ......"
Lâm Uyên Dương tỏ ra thờ ơ như chỉ thuận miệng nhắc tới: "Từ nhỏ đã không có, chẳng biết ở đâu nữa."
Thẩm Lan im lặng một lát rồi nắm chặt tay Lâm Uyên Dương, nhìn vào mắt y trịnh trọng nói: "Ca, sau này em chính là người nhà của anh."
"Cậu không chỉ là người nhà của tôi thôi đâu." Lâm Uyên Dương nhẹ giọng nói.
Mỗi lần Thẩm Lan nói xong một câu với Lâm Uyên Dương thì càng kiên định hơn một chút, hắn đã quyết