Lâm Uyên Dương đã đoán được tình cảnh hiện tại của Thẩm Lan, đồng thời còn đoán đúng tám chín phần. Y không gọi điện cho hắn mà chỉ yên lặng chờ đợi. Nhất định Thẩm Lan sẽ không muốn y nhúng tay vào chuyện này.
Y tin Thẩm Lan sẽ xử lý tốt mọi chuyện, Thẩm Lan sẽ trở về.
Hai người đều thức trắng cả đêm.
Hôm sau cậu hắn đến từ sớm, còn đem theo ít đồ ăn.
Thẩm Lan chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Cháu không ăn, cậu để cháu chết đói luôn đi."
"Cháu quyết tâm ở bên họ Lâm kia đúng không?"
"Vâng."
Cậu hắn gật đầu rồi nhìn Thẩm Lan nói: "Cháu cứ khăng khăng ở bên y thì cũng được thôi, nếu cháu quyết định như vậy thì Lâm Uyên Dương cũng đừng hòng làm người của xã hội đen, cậu sẽ dốc hết toàn lực đối phó với y, kho bãi, bến tàu, khách sạn của y đừng hòng mở nữa." Ánh mắt cậu hắn đầy lạnh lẽo: "Tuy không đủ chứng cứ thì cậu không thể bắt y nhưng phong tỏa mấy kho bãi của y dễ như trở bàn tay, tốt nhất cháu cứ suy nghĩ kỹ đi."
Thẩm Lan ngẩng phắt lên, hắn nghiến răng, năm ngón tay siết chặt, ngực hắn phập phồng kịch liệt, máu huyết như đang sôi trào.
Tất cả những thứ đó đều là tâm huyết bao năm nay của Lâm Uyên Dương......
Thẩm Lan trừng mắt như sắp nứt, còng sắt trên cổ tay vang lên leng keng, hắn giận dữ nói: "Dựa vào cái gì mà cậu làm như vậy!"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cháu là cảnh sát!" Cậu hắn cũng nổi giận, ông quả thực bị Thẩm Lan chọc giận đến đỉnh đầu bốc khói: "Cảnh sát để làm gì! Chính là đối phó với bọn xã hội đen phạm pháp này đấy! Cháu còn hẹn hò với người của xã hội đen, cháu có mặt mũi nào nói ra miệng nữa!"
Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô lên xuống, bỗng nhiên hắn cười một tiếng.
"Cậu, chắc cậu không biết cháu cũng là kẻ phạm pháp mà cậu nói đấy." Thẩm Lan nhìn trừng trừng cậu hắn gằn từng chữ: "Cháu đã từng gϊếŧ người khi làm gián điệp. Nếu kho bãi của Lâm Uyên Dương xảy ra chuyện gì thì cháu sẽ lập tức ra tự thú, không biết cố ý gϊếŧ người sẽ bị xử tội gì nhỉ, tử hình? Hay là chung thân?"
Mặt cậu hắn tím tái vì tức giận, ông vung tay tát Thẩm Lan: "Cháu đúng là ......"
Thẩm Lan thè lưỡi ra liếm chỗ bị đánh, hắn nói: "Nếu cháu vào tù chắc Lâm Uyên Dương cũng sẽ vào theo, hai chúng ta sống hết đời trong tù cũng tốt chán."
Cậu hắn bị hắn chọc giận toàn thân phát run, chỉ vào mũi hắn nói không ra lời, chẳng bao lâu sau đóng sập cửa bỏ đi.
Ánh mắt Thẩm Lan lóe lên, sau đó ngồi phịch xuống ghế, lâu rồi hắn không ăn gì, Thẩm Lan nhìn bình giữ nhiệt rồi mở nắp lấy đồ ăn bên trong ra, cúi đầu ăn cơm.
Ăn mới có sức thoát thân.
Những lời cậu hắn nói đến giờ vẫn còn khiến hắn sợ hãi, hắn không thể ngồi yên chờ chết như thế, hắn nhất định phải ra ngoài, hắn muốn gặp Lâm Uyên Dương, muốn hôn y, muốn ôm y.
Thẩm Lan nhanh chóng lấp đầy bụng rồi nhìn chằm chằm chiếc còng trên cổ tay. Trước kia hắn luôn còng tay người khác, không ngờ có ngày sẽ bị thứ này còng lại.
Hắn đan hai tay vào nhau rồi thử giật ra nhưng vô ích, da tay còn bị trầy một lớp đau rát khó chịu.
Thẩm Lan ngồi bất động trên ghế hơn nửa tiếng như pho tượng. Rốt cuộc hắn đưa ra một quyết định, phủ tay trái lên ngón cái tay phải rồi đè mạnh xuống dưới. Tiếng khớp xương bật ra trong phòng tĩnh mịch cực kỳ rõ ràng, Thẩm Lan lập tức đau đến toát mồ hôi lạnh, hắn cố nén cơn đau thấu tim rút bốn ngón tay