Thẩm Lan ngủ đến hơn năm giờ chiều mới dậy, hắn nằm trên giường hồi lâu, nửa bên mặt bị ép tê rần, sau đó hắn trở mình ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn mông lung như chưa tỉnh ngủ.
Lâm Uyên Dương buồn cười đưa tay véo má hắn thật mạnh.
"Đau, đau ...... Đau!"
Thẩm Lan la oai oái, hắn trừng Lâm Uyên Dương: "Anh làm gì thế!"
"Em ngồi thừ ra đó làm gì?" Lâm Uyên Dương cười với hắn: "Thiền à."
"Em đang tu thành Phật mà." Thẩm Lan thở dài: "Thanh tâm quả dục."
Lâm Uyên Dương ngồi cạnh Thẩm Lan chậm rãi nói: "Lúc nãy anh mới hỏi Hàn Trí phải làm sao thì tay em mới lành, cậu ta bảo anh ......"
"Hả?"
Lâm Uyên Dương muốn dỗ Thẩm Lan vui vẻ, từ khi Thẩm Lan về nhà y có thể nhận ra tâm trạng hắn rất kém, nhưng Hàn Trí bảo y liếʍ ɭáρ ngậm mút thì y thật sự không làm được, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy xấu hổ cực kỳ.
Nhưng y vẫn có thể làm gì đó kín đáo hơn.
Lâm Uyên Dương cầm tay Thẩm Lan lên rồi cúi đầu hôn nhẹ một cái, mặt y đỏ ửng: "Cậu ta nói làm thế này sẽ mau lành hơn."
Ánh mắt Thẩm Lan lập tức tối đi, hắn nồng nhiệt hôn môi hôn má Lâm Uyên Dương, ngoài miệng thì phàn nàn: "Ca, anh hư quá nha, chỉ nói mà không làm, em khó chịu muốn chết đây này."
Lâm Uyên Dương gõ đầu hắn một cái rồi đẩy hắn ra sau: "Tránh sang một bên đi."
"Nhưng đúng là đỡ hơn nhiều rồi." Thẩm Lan nháy mắt với y: "Anh hôn nữa đi," Hắn giở giọng y hệt Hàn Trí: "Tốt nhất là ngậm vào liếm thêm mấy cái."
"Em đừng có được voi đòi tiên." Lâm Uyên Dương bị hắn trêu chọc tê cả da đầu, y đứng lên cả giận nói: "Nghĩ chuyện gì đứng đắn hơn được không?"
Thẩm Lan xụ mặt, hắn cúi đầu, chớp chớp lông mi ủ rũ nói: "Biết rồi."
Lâm Uyên Dương không chịu nổi bộ dạng ủy khuất đáng thương này của hắn nên đưa tay nâng cằm Thẩm Lan lên rồi nhướng mày hỏi hắn: "Sao, phụng phịu gì nữa?"
Thẩm Lan bĩu môi, "Đâu có."
"Còn nói không có nữa à? Thế nào, giờ bảo bối ngay cả nói cũng không chịu nói nữa sao." Lâm Uyên Dương nhéo mũi hắn, thanh âm vừa ôn nhu vừa cưng chiều: "Ủy khuất gì chứ, bao lớn rồi mà cứ như con nít, còn muốn người ta dỗ nữa."
"Em chỉ thích anh dỗ thôi." Thẩm Lan tỏ vẻ đắc ý, không ngại không thẹn nói: "Người khác thì còn lâu em mới thèm."
Lâm Uyên Dương nhịn cười: "Được rồi, dỗ em." Y hôn một cái lên má Thẩm Lan rồi ôn nhu nói: "Được chưa?"
Thẩm Lan ôm chặt Lâm Uyên Dương như gấu koala nũng nịu: "Biết anh thương em lắm mà."
Hai người chung sống hòa thuận ấm áp, rõ ràng đang tuổi trẻ hào hoa phong nhã nhưng lại có cảm giác như vợ chồng cưới nhau đã lâu.
Chỉ là ngày tháng tươi đẹp này chẳng kéo dài bao lâu, một buổi sáng Thẩm Lan nhận được điện thoại của mẹ hắn.
Thẩm Lan chẳng trông mong gì mẹ mình nghĩ thấu đáo nhanh như vậy, cú điện thoại này chắc chắn không có gì hay ho.
Đúng là thế thật, bà bảo Thẩm Lan ra sân bay đón người.
Là một cô gái.
Không đợi Thẩm Lan từ chối, mẹ Thẩm đã cúp điện thoại.
Lâm Uyên Dương ngồi cạnh, trên mặt không có biểu cảm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thẩm Lan đau hết cả đầu, hắn xoa mặt Lâm Uyên Dương nói, "Chiều nay có bận gì không? Đi với em nhé."
Lâm Uyên Dương khẽ gật đầu.
Tuy mẹ Thẩm chỉ nói ra sân bay đón người nhưng trong lòng tính toán gì đã quá rõ ràng. Dù Lâm Uyên Dương có hiểu lễ nghĩa thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Lan đi chung với một cô gái, thế là dứt khoát