Tim Lâm Uyên Dương đập dữ dội, tay y bỗng nhiên run bắn, y ôm eo Thẩm Lan rồi mau chóng bình tĩnh lại, y sờ lên tóc Thẩm Lan, thanh âm run rẩy: "Thẩm Lan, giờ cậu không thể đến bệnh viện được, tôi đưa cậu về nhà, về nhà lấy đạn cho cậu..."
Thẩm Lan cắn mạnh một cái lên môi, cảm giác đau đớn khiến hắn tỉnh táo hơn chút ít, hắn khẽ gật đầu để Lâm Uyên Dương dìu mình ra ngoài.
Bên tai vang lên tiếng thở gấp của Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan không biết người đàn ông trước mắt có phải đang sợ hay không. Nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Uyên Dương quả thực rất giống, thế là hắn lấy ngón tay cái vuốt nhẹ bờ môi Lâm Uyên Dương, ôn nhu nói khẽ: "Em không sao, anh đừng sợ."
Trong lòng Lâm Uyên Dương đang rối bời nhưng không phải vì sợ hãi.
Tim y đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y thực sự muốn hỏi Thẩm Lan vì sao, vì sao muốn cứu y, vì sao muốn đỡ đạn thay người chỉ mới gặp mặt một lần, mới quen một đêm.
Hơn nữa Thẩm Lan còn là một cảnh sát.
Dù thế nào Lâm Uyên Dương cũng nghĩ không thông.
Nếu làm vậy là để giành được lòng tin của y thì Lâm Uyên Dương gần như đã tin là thật.
Nhưng điều này hoàn toàn không đúng, loại tình huống này Thẩm Lan không thể dàn xếp trước được, lúc nãy Thẩm Lan cũng tuyệt đối không biết viên đạn sẽ ghim vào đâu, nếu phát súng kia bắn trúng tim hắn thì sao, nếu trúng phổi hắn thì sao, nếu chỉ vì muốn có được lòng tin thì Thẩm Lan làm sao dám...!
Ánh mắt phức tạp của Lâm Uyên Dương nhìn gò má tái nhợt của Thẩm Lan, mặc kệ mục đích cuối cùng của Thẩm Lan là gì thì y cũng không thể ra tay với hắn được. Miễn là Thẩm Lan chưa bán đứng y.
Lâm Uyên Dương suy đoán nghĩ ngợi lâu như vậy mà vẫn không nghĩ ra Thẩm Lan kỳ thật chẳng có bất cứ mục đích gì, hắn chỉ che chở Lâm Uyên Dương theo bản năng nên cứ thế mà làm, còn về hậu quả thì không phải là điều lúc ấy Thẩm Lan có thể cân nhắc.
Hai người lảo đảo đi ra xe, Lâm Uyên Dương dìu Thẩm Lan ngồi vào ghế sau còn mình thì leo lên ghế lái, khi ngồi xuống lại thấy eo mỏi nhừ, y hít một hơi thật sâu rồi quay đầu hỏi Thẩm