"Tôi ăn chay," Cố Duy Sanh nghiêng đầu né tay Lâu Tiêu, "Với ai anh cũng táy máy tay chân vậy hả? Tôi đây có chút thương cho Đường Ninh rồi đấy."
Lâu Tiêu gần như dồn hết sức nặng cả người lên Cố Duy Sanh, nhưng Cố Duy Sanh vẫn cứ nện bước nhẹ tênh, kéo một tên đàn ông to cao đi về phía trước mà không gặp chút khó khăn nào.
"Bởi vì cậu không giống," Lâu Tiêu thấp giọng nói, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, toàn thân yếu ớt như bệnh nặng, "Như người nóng sắp chết gặp được khối băng, hắn sẽ muốn chạy tới ôm một cái không phải sao?"
Về phần những người khác, đối với hắn đều là "dầu" đổ thêm vào lửa, làm sao hắn có thể gần gũi được.
"Cậu thật sự không muốn uống máu sao?" Lâu Tiêu lắc lắc ngón tay dính máu sắp đông lại, "Cố Duy Sanh, cậu thật sự là quỷ chứ không phải thiên tài địa bảo gì hửm?"
Trong mắt Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh cũng không phải vô dục vô cầu, khi ra tay cũng không để ý đến chuyện không muốn nhìn thấy máu hay không sát sinh, một nhân vật bình thường như vậy làm sao lại có thể tu luyện một thân linh khí thuần khiết như thế?
"Làm anh thất vọng rồi, tôi không phải thiên tài địa bảo gì cả," bốn bề vắng lặng, Cố Duy Sanh kéo Lâu Tiêu nhanh chóng đi về phía cửa lớn, "Mặc dù không có ký ức trước khi chết, nhưng tôi xác định tôi đã từng chết."
Trước khi y tu thành Quỷ Tiên, quỷ khí trên người y cũng không ít hơn đám ác quỷ là bao.
Trong trạch viện dày đặc âm khí nồng đậm mà dính nhớp, cây cỏ bên trong héo rũ, nhìn chẳng còn chút tinh thần nào.
Lão Bạch mang theo hoa văn màu đỏ trên trán nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Cố Duy Sanh, con ngươi màu vàng nhạt trong đêm tối tự dưng làm cho nó thêm vài tia u ám.
[Phi phi phi, linh khí này khó ăn quá đi,] Lão Bạch ghét bỏ thè lưỡi, [Mùi hương trên người Lâu Tiêu quá dễ ngửi, anh có thể quản hắn chút không?]
"Che dấu mùi máu của anh lại đi," Cố Duy Sanh thành thật truyền đạt nhu cầu của Lão Bạch, "Lát nữa mà bị quỷ ăn thì đừng mong tôi cứu."
Lâu Tiêu rất biết lắng nghe dùng một tia nghiệp hỏa nhạt đến không thấy rõ đốt sạch máu trên tay, sau đó hắn bày ra vẻ mặt vô tội chỉ chỉ khoé môi Cố Duy Sanh: "Mùi còn lại ở chỗ cậu."
"Phiền phức." Cố Duy Sanh nhanh chóng lè lưỡi liếm vết máu bên môi, bây giờ y có chút hối hận vì đã đồng ý giao dịch với Lâu Tiêu rồi.
Tốt đâu chưa thấy chỉ thấy chọc vào một đống phiền phức.
Nhưng ngay giây phút máu thấm vào đầu lưỡi, Cố Duy Sanh trong lòng yên lặng thu hồi chút hối hận trước đó ——
Không một chút mùi tanh và rỉ sắt, máu của Lâu Tiêu mát lạnh sướng tê miệng, vừa như giọt sương đầu tiên buổi sáng sớm, lại như bông tuyết đầu tiên khi vào đông, tuy không cảm giác rõ biến hóa của tu vi, nhưng Cố Duy Sanh vận chuyển linh khí đúng là thông thuận hơn xưa rất nhiều.
Chú ý tới khí tức của Cố Duy Sanh vẫn sạch sẽ ổn định như trước, Lâu Tiêu hài lòng cong môi, sau đó nhắm mắt lại như đã yên tâm.
Bị nghiệp hỏa thiêu đốt đều là tội, máu của hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng may thay, người sinh ra đã có tội như hắn lại gặp được một con quỷ không bị hắn kéo lệch khỏi quỹ đạo.
Không ngờ quẻ lần này của hắn lại bói rất chuẩn.
Có lẽ Chung gia kia quá mức tin tưởng kế hoạch dùng âm khí bức Lâu Tiêu tự thiêu, nên bên ngoài Tống trạch không có mai phục như tưởng tượng của Cố Duy Sanh, hết thảy đều yên tĩnh như trước khi bọn họ vào trong.
Cố Duy Sanh thuận lợi tìm được vị trí dừng xe của cả hai, nhưng vị thiên sư nào đó lại hạ quyết tâm giả chết, Cố Duy Sanh đành phải bất đắc dĩ lôi Lâu Tiêu vào xe của mình.
Tiếng "Tách tách" rất nhỏ truyền vào tai Cố Duy Sanh, y quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng chỉ nhìn thấy một bụi cỏ hơi lay động.
Lão Bạch nhẹ nhàng nhảy lên ghế sau, Cố Duy Sanh không thèm để ý lên xe đóng cửa: "Nhà anh ở đâu?"
"Không lấy ảnh về sao?" Thoát khỏi nhà cũ âm khí ngưng trọng, Lâu Tiêu nghiêng người ở ghế sau lấy lại tinh thần, "Tôi sợ ngày mai tiểu trợ lý của cậu hiểu lầm này kia."
"Chuyện hắn hiểu lầm còn ít chắc?" Cố Duy Sanh gõ gõ vô lăng, "Nói đi, đi đâu?"
"Đến nhà cậu, nhà tôi giờ chỉ sợ không còn an toàn," Lâu Tiêu vừa trêu Lão Bạch đang liều mạng tránh hắn vừa nói, "Nhưng mà tôi nghe nói cậu là diễn viên giữ mình trong sạch vô cùng, scandal đầu tiên đã dính vào tôi, cậu có không cam lòng không?"
Cố Duy Sanh bật cười: "Không cam lòng? Tôi cũng không giống như anh có thể tùy tiện bị người ta chụp được."
"Anh lo cho anh trước đi," Cố Duy Sanh nhìn gương chiếu hậu đối diện với đôi mắt bán rũ của Lâu Tiêu, đại ảnh đế đêm hôm khuya khoắt chạy tới đoàn làm phim, đạo diễn nổi tiếng vô cớ bị thương ở chân, tôi thấy [Mê trạch] này chắc không quay được nữa rồi."
"Yên tâm, mấy chuyện đó tôi sẽ xử lý tốt," Lâu Tiêu tâm tình không tệ cam đoan, "Cậu chỉ cần diễn thật tốt vai Tống Hòa An là được."
Xe rẽ ra khỏi con đường nhỏ hòa vào dòng xe cộ trong đêm tối, gió nhẹ thổi qua mặt, Cố Duy Sanh đột nhiên nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm: "Kịch bản này cũng không phải do phân thân của bút thần viết, anh có chắc muốn diễn tiếp không? Không sợ đạp đổ bảng hiệu của mình?"
"Tôi đây chính là bảo chứng phòng vé," Lâu Tiêu không khách khí thổi phồng sự nổi tiếng của mình, sau đó hắn nghiêm túc nói, "Kịch bản [Mê Trạch] không tệ đâu, Từ Thanh Sơn đúng thật là có tài, nhưng ông ta quá ỷ lại vào cây đó."
Cố Duy Sanh lắc đầu: "Nhưng những tác phẩm đưa ông ta lên đỉnh cao quả thật không phải do ông ta viết, địa vị càng cao ông ta càng hoảng hốt, cho dù không có ước định với Tống Như Yên, tôi nghĩ ông ta cũng sẽ thành thật trở lại Tống trạch mà thôi."
"Đây chính là lòng tham của con người," Lâu Tiêu cụp mắt chơi đùa lá bùa trong tay, "Là người thì không thoát được."
Cố Duy Sanh đổi đề tài: "Đây là nguyên nhân anh muốn diễn quỷ sao?"
"Cũng