Cố Duy Sanh ngồi trong phòng hóa trang chờ Josie đến trang điểm, Lão Bạch lạnh lùng ngồi xổm trên chiếc ghế bên cạnh, đúng kiểu mẫu của meo hoàng thượng, chỉ tiếc thân hình hơi bồng bềnh khiến nó giảm đi vẻ lạnh lùng.
Bên cạnh là Phương Mộc đẩy kính gọng vàng: "Cậu vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem."
"Em muốn một lọ nước hoa do Lâu Tiêu làm đại ngôn," Cố Duy Sanh không cảm thấy yêu cầu của mình quá phận chút nào, "Giá cả không quan trọng, quẹt thẻ của em là được."
"Lâu ảnh đế chưa từng làm đại ngôn nước hoa," Phương Mộc bất lực đỡ trán, một giây sau công phá, "Rốt cuộc cậu nghe những điều này từ đâu vậy?"
Cố Duy Sanh: "...." Không ngờ lại không phải đại ngôn.
Y đổi giọng không chút áp lực: "Chắc em nhầm, có lẽ đồ riêng của hắn?"
"Nhưng em muốn," Cố Duy Sanh mắt trông mong nhìn Phương Mộc, "Quan hệ của anh với Đường Ninh có tốt không?"
Cố Duy Sanh có một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn —— lúc không cười cứ như cánh hoa, đuôi mắt ửng hồng, hết sức gợi cảm, lúc cười rộ lên mắt cong như trăng lưỡi liềm, ý cười dịu dàng, khiến lòng người yêu thích.
Nếu không nhờ khí chất của Cố Duy Sanh áp đảo đôi mắt này, con đường hôm nay y nên đi hẳn là “nam thần đa tình”.
Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, dù Phương Mộc đã ở chung với Cố Duy Sanh một năm cũng không chịu nổi, anh khoát tay bất đắc dĩ nói: "Được, lát nữa anh giúp cậu hỏi."
Mỗi ngày đều đưa ra một số yêu cầu kỳ lạ, làm người đại diện như anh cũng sắp biến thành vạn năng.
Cố Duy Sanh híp mắt một cái, hài lòng xoay người lại: "Trên đầu chữ sắc có con dao[1], người trẻ tuổi làm việc nên cẩn thận chút."
(Trên đầu chữ sắc có con dao [色字头上一把刀]: chữ tượng hình của chữ "Sắc" (色), bên trên tựa như hình dạng của một con dao (刀), mà bên dưới là một chữ "Ba" (巴).
Ý tứ này chính là nói, nếu như thấy sắc mà mờ mắt, sẽ để lại cho mình một vết sẹo khó mà xóa bỏ trong cuộc đời.
Cũng sử dụng điều này để khuyên răn con người chớ nên trầm mê trong sắc đẹp, tránh hại người hại mình.
Mà trong tên của Phương Mộc (方木) cũng có một con dao (刀), em nó là quỷ thì chắc sẽ biết được chút chuyện gì đó nên mới khuyên Phương Mộc như vậy.)
Phương Mộc: "...." Bây giờ anh nộp đơn từ chức còn kịp không?
"Bên phía Từ đạo nói thế nào?" Cố Duy Sanh rút kịch bản bị Lão Bạch đè dưới thân ra, "Ông ấy thật sự muốn em diễn Tống Hòa An?"
[Mê Trạch] là một bộ phim kinh dị dân quốc song nam chủ, Tống Hòa An là một trong hai nhân vật chính, Cố Duy Sanh đọc kịch bản rất nhiều lần, dưới góc nhìn của y, mặc dù kịch bản này thiết lập hai nam chính một người một quỷ, nhưng Tống Hòa An thân là người rõ ràng so với quỷ Tạ Kiêu càng giống nam chính hơn.
So y với sao lớn như Lâu Tiêu, nhân vật Tống Hòa An này sao lại có thể rơi xuống đầu y được.
"Đã mời Josie tới trang điểm thử cho mấy người rồi thì giả được chắc?" Bên trong phòng hóa trang bây giờ không có người khác, nhưng Phương Mộc vẫn cẩn thận nhỏ giọng, "Anh nghe nói Lâu ảnh đế chủ động yêu cầu, nói là hắn cảm thấy rất hứng thú với quỷ, cái tên Tạ Kiêu cũng có duyên phận với hắn."
Cố Duy Sanh thoáng nhướng mày: Một tên thiên sư chủ động muốn diễn quỷ, tin tức này nghe mới mẻ thật đó.
"Dù sao có thể giành được một vai diễn là chuyện tốt.
Bây giờ yêu cầu đối với dòng phim kinh dị đã nới lỏng rất nhiều, Từ đạo là đạo diễn nổi tiếng, [Mê Trạch] cũng là một kịch bản hay, hơn nữa có cậu với Lâu ảnh đế, phim này chắc chắn sẽ có chút nhiệt độ," Phương Mộc lần thứ hai đẩy mắt kính bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, "Nhưng khán giả dòng phim kinh dị quá ít, có thể hot hay không thì phải xem vận khí."
Đạo lý này Cố Duy Sanh hiểu, nhưng y vẫn có chút lo lắng: Từ đạo là đạo diễn nổi tiếng, tác phẩm cuối cùng lại chọn dòng phim kinh dị ít được chú ý, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho rất nhiều người há hốc mồm.
Huống chi để có hiệu ứng quay chụp, Từ đạo còn mạnh tay thuê hẳn một căn nhà cũ, Cố Duy Sanh hiện đang ở trong phòng hóa trang tạm thời trong căn nhà này, mà sau khi bước vào căn nhà này không hiểu sao y lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.
[Anh nghĩ nhiều rồi, nói không chừng Từ Thanh Sơn chỉ là muốn nếm thử món mới sau khi quốc gia nới lỏng chính sách,] Lão Bạch như lúc trước vẫn duy trì dáng vẻ chảnh mèo ngồi xổm trên ghế, thấy Cố Duy Sanh vẫn cau mày, nó meo một tiếng đề nghị, [hay anh đi tìm tiểu thiên sư hỏi thử? Dù sao người ta cũng chuyên nghiệp, lại còn mạnh hơn anh.]
Cố Duy Sanh: [Để một con quỷ đi mời thiên sư tới bắt quỷ, em ăn cá khô mới mua nhiều quá ngáo rồi hả?]
[Gặp nhau là duyên phận nha,] Lão Bạch ở trong đầu Cố Duy Sanh cười "cạc cạc" không ngừng, tạo ra một loạt tiếng ồn, [chưa đến đoạn tình người duyên ma thì có lỗi với duyên phận của hai người quá.]
Cố Duy Sanh: "...." Ai tới nói cho y biết làm thế nào mà một con mèo lại cười như một con vịt vậy?
"Cốc cốc." Cửa phòng bị gõ nhẹ mấy lần, Josie cầm theo cốp trang điểm "cộp cộp cộp" đi vào, phía sau cô còn có một cái đuôi nhỏ, chính là Lưu Kha, cô gái được Cố Duy Sanh khen "ánh mắt trong veo".
Vẻ phấn khích đỏ ửng trên mặt cô gái vẫn chưa phai nhạt, chắc vừa mới từ bên chỗ Lâu Tiêu qua đây.
"Chị nói chứ Từ đạo cũng thật là, cậu với Lâu ảnh đế cũng đâu phải người lập dị, vậy mà ông ấy lại cố tình chia hai phòng hóa trang," Josie đặt cốp trang điểm xuống, nửa thật nửa giả oán giận, "Chị thấy vẫn nên ghép lại một chỗ, đỡ rắc rối cũng bớt việc."
[Mê Trạch] không phải đoàn phim lần đầu hợp tác của Josie và Cố Duy Sanh, trong lúc nói chuyện hai người tự nhiên sẽ có thêm vài phần tùy ý.
"Từ đạo cẩn thận thôi," Cố Duy Sanh ngồi đúng tư thế, "Em thấy bộ trang phục diễn kia đẹp lắm đấy, nhờ chị Kiều trang điểm sao cho em thật đẹp trai nha."
Josie tên thật là Kiều Thiến, nhưng trong giới cũng không nhiều người biết, gọi cô là chị Kiều cũng chỉ có mình Cố Duy Sanh.
"Đã nói bao nhiêu lần phải gọi là chị Josie? Sanh Sanh gọi như thế làm chị như già đi hai mươi tuổi ấy," Josie nâng mặt Cố Duy Sanh lên nhìn kỹ một chút, "trạng thái da dẻ không tệ, xem ra gần đây Phương Mộc quản cậu rất kỹ."
Phương Mộc: Không không không, tôi không có tôi không có, tổ tông này thức đêm ăn vặt tắm nắng, mặt không gớm chết là nhờ hết vào vẻ đẹp trời sinh.
"Học trò, nghiêm túc nhìn