"Sao nay cậu đổi tính rồi?" Lúc tiến vào thang máy, Thích Thanh Mạn buông tay Cố Duy Sanh ra rồi ấn nút lên tầng cao nhất, "Tôi còn tưởng cậu sẽ trực tiếp đi lên lầu, không thèm đếm xỉa đến đám người sống sờ sờ như chúng tôi chứ."
Trong thang máy chỉ có Phương Mộc và Thích Thanh Mạn, Cố Duy Sanh hơi nghiêng người về phía sau dựa lưng vào tường: "Tôi biểu hiện rõ vậy sao?"
"Có thể không rõ sao?" Thích Thanh Mạn rút một điếu thuốc dành cho phụ nữ trong túi xách ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi ngắm nghía, "Cô gái nhỏ kia còn bị cậu làm tức tới run rẩy."
Còn cả Nguyễn Ngôn, nghe xong câu cuối cùng của Cố Duy Sanh, sắc mặt của cậu ta tái đi rõ rệt.
Có lẽ vì tình cảnh tương tự lại đứng cùng một địa vị, quan hệ giữa Cố Duy Sanh và Thích Thanh Mạn không thân thiết nhưng cũng có thể nói vài câu thật lòng với nhau.
Giọng điệu đối phương lộ rõ vẻ tò mò, Cố Duy Sanh trả lời không chút né tránh: "Đang cáu đây này, có một vài người rất thích ngu ngốc, tùy tiện bịa đặt còn quẳng cho tôi một quyển sách phiền phức."
Quân tử kết giao nhạt như nước, phiền phức của Cố Duy Sanh Thích Thanh Mạn không có hứng thú, đương nhiên cũng thức thời không có hỏi tới.
"Cho nên hôm nay cậu cố ý đến gây thêm phiền phức cho công ty?" Thích Thanh Mạn trêu chọc một câu, "Cứ tùy hứng như vậy, không sợ kim chủ của cậu chán ghét à?"
Phương Mộc đứng trong góc cúi đầu giả trong suốt: Đương nhiên là không rồi, vị kia còn hùa theo tổ tông nhà anh ấy chứ.
"Anh ấy không biết."
Thang máy "đinh" một tiếng đến tầng cao nhất, Cố Duy Sanh lịch sự duỗi tay ra hiệu quý cô Thích Thanh Mạn ra trước.
"Nghiêm túc?" Giọng điệu Cố Duy Sanh bình thản lại bình tĩnh, Thích Thanh Mạn kinh ngạc đánh giá đối phương, "Tôi còn tưởng không ai có thể lọt vào mắt xanh của cậu chứ."
Cho dù Cố Duy Sanh thích nói thích cười, với fan lại càng là một người thân thiết dễ gần, nhưng Thích Thanh Mạn lại cảm thấy đối phương giống như một sự tồn tại tự do bên ngoài thế giới.
Không có bạn bè cá nhân, cũng không chuyên cần đến công ty, Thích Thanh Mạn suy nghĩ một hồi, ngoại trừ Phương Mộc và Lâu Tiêu, chị dĩ nhiên không tìm được người thứ ba có quan hệ thân thiết với Cố Duy Sanh.
Nhắc tới Lâu Tiêu, mặt mày Cố Duy Sanh trở nên dịu dàng hơn: "Anh ấy rất hợp khẩu vị của tôi."
Hợp khẩu vị trên tất cả các loại ý nghĩa.
"Tôi khuyên cậu nên đề phòng thì hơn," thấy dáng vẻ đã rung động của Cố Duy Sanh, Thích Thanh Mạn tự xưng là cao thủ tình trường không kìm được căn dặn một câu, "Lâu Tiêu không đơn giản, cẩn thận cậu bị ăn đến không còn một mẩu."
"Ai ăn ai còn chưa chắc," Cố Duy Sanh nhún vai, "Ngược lại là chị, mới sáng sớm đã chạy xuống dưới lầu, chắc không phải đặc biệt xuống đón tôi đó chứ?"
"Mơ đẹp ha," Thích Thanh Mạn liếc xéo Cố Duy Sanh, "Chướng mắt quá nhiều người, đáng lẽ định xuống lầu giải sầu, nhưng không ngờ đi đến đâu cũng không thoát được đám người này."
"Nguyễn Ngôn là mầm non tốt, cứ như vậy bị dẫn sai lối thật sự là khá đáng tiếc."
Thích Thanh Mạn đặt thuốc lá dưới chóp mũi ngửi một hơi, Cố Duy Sanh không nói tiếp, Thích Thanh Mạn cũng không nói nữa, người có chí riêng, không một ai có tư cách can thiệp vào sự lựa chọn của một người xa lạ.
Đặc biệt là, hôm nay Thích Thanh Mạn đã xem như dẫn đường cho Nguyễn Ngôn, sau này rốt cuộc phải đi con đường nào, đều phải xem quyết định của đối phương.
Phòng họp ngay cuối tầng cao nhất, trong lúc nói chuyện Cố Duy Sanh và Thích Thanh Mạn đã đẩy cửa vào phòng.
Thời gian họp chưa đến, trước bàn dài khá lớn hiện tại chỉ ngồi rải rác vài người.
Một người ôm mèo, một người ngậm thuốc, người đến là ai không cần nói cũng biết.
Thấy tổ tông nhà mình đã đi vào phòng họp, Phương Mộc cũng xoay người xuống phòng làm việc mới phân chia cho Cố đại ảnh đế dưới lầu.
Cố Duy Sanh tiện tay kéo chiếc ghế bên tay trái gần ghế giám đốc nhất, Thích Thanh Mạn cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh y.
"Nhìn một đống khuôn mặt mới nè," Thích Thanh Mạn cười mỉa, "Hoàng Thừa Đức lại muốn "mai mối" cho ai đây?"
Hoàng Thừa Đức chính là tổng giám đốc đương nhiệm của Trục Mộng, ông ta là người được đề cử tạm thời khi Trục Mộng sắp phá sản, nhưng trong lúc người trong giới đang chờ xem trò cười chia sẻ Trục Mộng của ông ta, ông ta lại đi theo lối riêng, thành công tìm được một con đường sống cho Trục Mộng.
Có thể nói, bầu không khí bất lương trong công ty đều từ một tay Hoàng Thừa Đức mang đến.
Là người đã làm việc ở Trục Mộng mười mấy năm, đương nhiên Thích Thanh Mạn không có cảm tình với Hoàng Thừa Đức.
Ở trong mắt chị, Hoàng Thừa Đức chưa bao giờ là chúa cứu thế ngăn cơn sóng dữ.
Ông ta chỉ là một nhà đầu cơ từ bỏ nguyên tắc.
Hơn nữa, Trục Mộng cũng có không ít nghệ sĩ trong sạch đạt được thành tựu, nhưng ở công ty như thế này, khi nhìn vào đương nhiên người trong giới sẽ có thành kiến với họ.
"Người ta đều đồng ý thì chị còn làm gì được," Cố Duy Sanh đang vuốt lông Lão Bạch thì dừng lại, "Chị Thích có nghĩ tới ra làm riêng không?"
Lão Bạch nằm sấp trong lồng ngực Cố Duy Sanh giả ngoan ngoãn vỗ móng vuốt: [Lão Cố, anh đây là quang minh chính đại đào góc tường!]
[Không đâu,] Cố Duy Sanh ở trong đầu đáp lại, [Chị ta không đi được.]
"Quen ở đây rồi không đi được," giống như Cố Duy Sanh nói, Thích Thanh Mạn lắc đầu, "Cậu định đi?"
Cố Duy Sanh không tỏ rõ ý kiến: "Chờ tiết kiệm đủ tiền rồi nói sau."
Danh tiếng Cố Duy Sanh một đường tăng vọt, hợp đồng của y cũng đổi tới đổi lui, chuyện đã tới nước này, nếu y hủy hợp đồng rời đi, phí vi phạm hợp đồng tuyệt đối có thể là cái giá trên trời.
Tuy Cố Duy Sanh muốn đi thì đi, không ai có thể ngăn được, nhưng đang ở nhân gian, y vẫn muốn dùng cách bình thường để giải quyết vấn đề.
Hai người ăn ý không nói tới Lâu Tiêu.
Số trên đồng hồ điện tử trong phòng họp không ngừng nhích lên, ghế trống cũng dần được lấp đầy, một người đàn ông nho nhã hơn bốn mươi tuổi dẫn theo một thư ký thong