Hơi thở ấm áp của Lâu Tiêu phả vào cổ Cố Duy Sanh, y không được tự nhiên giật giật cơ thể, chẳng biết đầu óc tiểu thiên sư lại chạm mạch ở đâu.
"Sao tôi có thể dùng nguyên thân để đóng phim được chứ?" Cố Duy Sanh sờ mái tóc chẳng hề mềm mại của Lâu Tiêu, "Cho dù muốn diễn mình của mấy trăm năm trước, tôi cũng phải mặc trang phục đoàn phim chuẩn bị mà."
Lâu Tiêu vẫn không ngẩng đầu, sống mũi cao thẳng của hắn cọ cọ vào làn da nhẵn nhụi bên cổ Cố Duy Sanh, giọng nói vẫn còn chút khó chịu: "Nhưng Giang Yên vẫn nhớ được."
"Nhớ được không có nghĩa là có thể vẽ được." Cổ bị đối phương làm cho có chút ngứa, Cố Duy Sanh nhẹ nhàng đẩy đầu Lâu Tiêu, "Sao hôm nay anh lại nũng nịu vậy hử?"
Lâu Tiêu luôn là kiểu cường thế bá đạo tổng tài, nhưng lúc này Cố Duy Sanh lại cảm thấy đối phương như biến thành một chú cún bự dính người thích làm nũng.
"Bởi vì tôi phát hiện tôi vẫn chưa biết nhiều về em." Lâu Tiêu thuận theo lực đẩy của Cố Duy Sanh ngẩng đầu lên, hắn nở nụ cười giễu cợt, nhưng Cố Duy Sanh vẫn chú ý tới sự nghiêm túc trong đôi mắt đối phương, "Lúc trước nói quá nhiều, giờ tôi không còn tự tin nữa."
Cho dù người nọ là kèm quỷ của mình và cũng là người vừa mới xác định quan hệ yêu đương với mình, nhưng Lâu Tiêu vẫn cảm thấy không đủ.
Hắn muốn hiểu Cố Duy Sanh hơn, muốn biết tất cả về đối phương.
Vào khoảnh khắc này, Lâu Tiêu ấy vậy mà bắt đầu đố kị hai "người bình thường" là Giang Yên và Vân Hành.
"Lâu đại ảnh đế cũng có lúc không còn tự tin sao?" Cố Duy Sanh tựa như không xương dựa vào lồng ngực Lâu Tiêu, "Cả con quỷ đều ở trong lòng anh rồi, bây giờ anh lại nói với tôi là anh không còn tự tin nữa?"
Cố Duy Sanh híp mắt lại, căn bản không đặt nặng lo lắng của Lâu Tiêu, y là người bất cần lại khá cởi mở, trong phương diện tình cảm, suy nghĩ của y không tinh tế được như Lâu Tiêu.
Giống như bây giờ, y cảm thấy đệm thịt Lâu Tiêu rất ấm áp, y sẽ dựa vào hưởng thụ không chút ngại ngùng, hoàn toàn không nghĩ tới mình trêu chọc người ta như vậy sẽ có hậu quả gì.
Nhưng hôm nay Lâu Tiêu lại thành thật ngoài ý muốn, hắn ôm vai Cố Duy Sanh: "Lão Bạch là đàn ông."
Hơn nữa, còn là người đàn ông làm bạn bên cạnh em nhiều năm như vậy.
"Tha Lão Bạch đi ông ơi, nó vẫn còn con nít đó." Cố Duy Sanh lấy tay áng chừng độ cao, "Mười sáu, mười bảy tuổi, cao cỡ cỡ vầy nè."
Tuy y chỉ mới liếc qua cơ thể Lão Bạch khi quan tài vỡ ra, nhưng trí nhớ của y rất tốt, đến bây giờ vẫn còn nhớ hình dáng nguyên thân của Lão Bạch.
Hoa phục lộng lẫy, cho dù nhắm mắt cũng là một tiểu thiếu gia trên mặt viết hai chữ kiêu ngạo.
Cho nên, dù Cố Duy Sanh và Lão Bạch đã làm bạn mấy trăm năm, thì trong lòng y, Lão Bạch vẫn chỉ là nhóc con mới lớn.
Chỉ là không biết thằng nhóc này hàng ngày uống lộn thuốc gì mới lệch thành cái dạng hôm nay.
"Lại thất thần," Lâu Tiêu sờ tấm lưng được áo sơ mi che phủ của Cố Duy Sanh, "Em không thể nghĩ đến tôi nhiều chút sao?"
Cố Duy Sanh: "..."
Nhìn cái nồi ổng đội cho này, rốt cuộc thì ai mới là người nhắc tới Lão Bạch đầu tiên chứ hả?
Tay Lâu Tiêu không vượt quá giới hạn, hắn không nhanh không chậm vuốt ve xương cánh bướm duyên dáng sau lưng Cố Duy Sanh, như đang thưởng thức một bảo bối vô giá nào đó.
Biết mình không thể đội nồi cho đối phương, Cố Duy Sanh dứt khoát im miệng bỏ qua cái đề tài này.
Y xem như đã rõ, tiểu thiên sư chính là cái bình dấm chua không hơn không kém, chỉ cần sự chú ý của y va phải chuyện khác, đối phương chắc chắn sẽ cảm thấy không vui.
Gia đình hoà thuận, có quyền có thế, không biết rốt cuộc là thứ gì đã khiến đối phương có loại cảm giác không an toàn như vậy.
Cố Duy Sanh lại thất thần, nhưng lần này Lâu Tiêu lại không tỏ vẻ bất mãn, hắn nghiêng đầu nhìn vào mắt Cố Duy Sanh: "Bây giờ là đang nghĩ đến tôi này."
Giọng Lâu Tiêu mang theo ý cười, ngay cả người từng trải luôn luôn bình tĩnh như Cố Duy Sanh cũng không khỏi bị đối phương trêu chọc đến động lòng, y khẽ ngước mắt lên, thoải mái đáp: Ừ đấy, nghĩ sao anh lại thích ăn dấm chua như thế."
Môi Cố Duy Sanh run lên, nhưng cuối cùng vẫn nuốt câu hỏi "Tại sao lại bất an như thế" trở về.
"Bởi vì tôi sợ." Rõ ràng biểu tình Cố Duy Sanh hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng Lâu Tiêu vẫn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương, "Sợ một giây sau sẽ chết, cho nên lúc nào cũng muốn soát độ tồn tại."
Nghe ra sự nghiêm túc trong lời của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh "vụt" đứng dậy: "Có công đức lớn hộ thể, sao một giây sau sẽ chết được."
"Nhưng nghiệp hỏa cũng ở trong người tôi," Lâu Tiêu nhẹ nhàng đè vai Cố Duy Sanh, "Nghiệp hỏa ngày càng tăng, tu vi của tôi lại chẳng tiến lên được nửa bước, tôi cũng không phải hòa thượng lục căn thanh tịnh, đến cuối cùng, đương nhiên sẽ bị nghiệp hỏa thiêu sạch."
"Nhưng bây giờ anh đã có tôi," Cố Duy Sanh thả lỏng cơ thể, "Tôi sẽ không để anh phải chết."
"Tôi biết," Lâu Tiêu thấp giọng nói, "Lâu gia tinh thông bắt quỷ nhưng không thông bói toán, tôi rất mừng vì hôm đó đột nhiên tâm huyết dâng trào tính quẻ rất chuẩn."
"Linh khí thuần túy đúng là có thể áp chế nghiệp hỏa, nhưng tôi không ngờ em lại làm tốt như vậy." Dường như nghĩ tới chuyện gì thú vị, Lâu Tiêu nhếch khóe môi, "Tôi cứ tưởng vong hồn có thể tu thành Quỷ Tiên như thế nào cũng phải là một tên tiểu hòa thượng một lòng thanh tu, nếu không thì cũng nên là ẩn sĩ rời xa thế gian, nhưng không ngờ tôi lại tìm được em ở phim trường."
Cố Duy Sanh: "..." Sống tùy tiện trách y chắc?
"Lúc tu luyện tôi cũng rất chuyên tâm." Cố Duy Sanh ngứa mồm muốn biện giải cho mình một câu, nếu không phải y tu thành quỷ tiên thể, y cũng sẽ không rời núi sâu đến đây làm diễn viên.
Nhưng mà y không hiểu "tốt như vậy" trong lời Lâu Tiêu nói là có ý gì.
Trong lòng Cố Duy Sanh biết, mình cùng lắm chỉ có tác dụng là bình chữa cháy và máy lọc linh khí, loại áp chế này trị được ngọn không trị được gốc, y cảm thấy không có gì đáng để khen ngợi.
Cố Duy Sanh nói ra nghi hoặc của mình, Lâu Tiêu lại yên lặng lắc đầu: "Không đến mức không trị được gốc."
"Sanh Sanh, tôi phát hiện tôi có thể từ từ khống chế được nghiệp hỏa."
Mặc dù chỉ có một chút, nhưng nghiệp hỏa không ngừng thiêu đốt hồn phách trong cơ thể đã dần hạ nhiệt.
Khống chế nghiệp hỏa? Cố Duy Sanh