Nhắc tới xuống mộ, Chung Tử Bình giống như bị người ta bóp cổ không nói nên lời, bây giờ gã không còn một chút linh lực nào, đừng nói là dùng bùa vẽ trận, ngay cả quỷ hầu cấp thấp nhất gã cũng không điều khiển được.
Chuyện xảy ra ở Bình Sơn cách đây không lâu dù được Chung gia dùng một câu "Ngoài ý muốn" bỏ qua, nhưng trong đó rốt cuộc có khuất tất gì, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ.
Sở dĩ không đâm thủng, đó chỉ vì chừa mặt mũi cho Chung gia.
Chung Tử Bình làm việc kích động nhưng không phải người ngu, biết lúc này nói tiếp chỉ có mình là chịu thiệt, gã chỉ có thể đỏ mặt nuốt hết mấy lời phản bác vào bụng.
Chung Tử Húc cũng chẳng thích đứa em trai này là bao, nhưng sau khi đối phương mất đi tư cách cạnh tranh với gã, gã cũng không ngại đưa tay che chở đối phương vài lần.
Dù sao Chung Tử Bình cũng là người của Chung gia, nếu như gã mất mặt, thứ mất vẫn là thể diện của Chung gia.
"Đứa em trai này của cháu cũng chỉ lo lắng cho cháu mà thôi," Chung Tử Húc mỉm cười, gã nhìn Chung Tử Bình, vẻ mặt nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng hơn chút ít, "Cơ thể em không tốt, lần này ở ngoài theo dõi cùng bác Lâu và những người khác đi."
"Vâng," Chung Tử Bình cúi đầu ngoan ngoãn trả lời, "Cám ơn anh."
Diễn xuất của Chung Tử Húc không tồi, nhưng Cố Duy Sanh không định thưởng thức, thi đấu sẽ bắt đầu từ hôm nay, điều này có nghĩa ước định giữa y và Giang Yên đã ngâm nước nóng.
Tuy những người này đều là người tài của các nhà, nhưng trong mắt Cố Duy Sanh, bọn họ còn không hữu dụng bằng bản đồ sống Giang Yên.
Lỡ đâu thi thể của Lão Bạch bị bọn họ nhìn thấy, vậy chuyện để Lão Bạch hoàn hồn sẽ trở nên rất rắc rối.
Cố Duy Sanh còn đang đau đầu vì vấn đề của Lão Bạch, người tham gia thi đấu lần này đã dồn dập rời đi để thu dọn "trang bị".
Thi đấu lần này có tổng cộng bảy người tham gia, trừ Chung Tử Húc, Hill và Liễu Diệu Cố Duy Sanh đã biết tên, vẫn còn ba thanh niên ngồi ở rìa sân.
Thật ra đại hội thiên sư được tổ chức để bầu hội trưởng, nhưng từ mười năm trước Lâu Tiêu đã dễ dàng giành được vị trí cao nhất, nên các nhà chỉ có thể cắn răng chỉ phái tiểu bối tham gia, miễn cưỡng biến kỳ tuyển cử hội trưởng thành tiểu bối mài giũa.
—— Ai bảo Lâu Tiêu trẻ quá làm chi, một đám lão già bắt nạt một thanh niên, thua rồi bị mất mặt không nói, cứ coi như thắng cũng sẽ bị nói thành thắng mà không vẻ vang gì.
"Ngồi đi." Lâu Tiêu kéo kéo ống tay áo Cố Duy Sanh.
Thứ hắn dùng chủ yếu là kim phù và nghiệp hỏa, mà hai thứ này đều không phải thứ gì cần đặc biệt chuẩn bị, nên lúc này Lâu Tiêu vẫn thảnh thơi ngồi tại chỗ uống trà cùng cha Lâu.
Cố Duy Sanh đang thành thật làm linh hồn đứng sau lưng hắn, ai ngờ lại đột nhiên bị Lâu Tiêu kéo tay áo, y liếc mắt nhìn móng vuốt đối phương không có ý buông ra, cuối cùng vẫn phất ống tay áo tự nhiên nhã nhặn ngồi xuống.
Bộ trà cụ trên bàn đá không phải được chuẩn bị theo đầu người, Lâu Tiêu lấy một tách trà sạch sẽ, cực kỳ tự nhiên rót cho Cố Duy Sanh một tách trà nóng.
Cha Lâu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm hành động khác thường của con trai mình, Cố Duy Sanh nâng tách trà Lâu Tiêu đưa tới, hiếm khi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Người thế hệ trước bây giờ cởi mở vậy sao?
Có điều tiểu thiên sư có phải nhắc y nên chào hỏi hay không? Trong đầu Cố Duy Sanh bỗng hiện ra mấy lời Lâu Tiêu đã nói, vì vậy y nâng trà hướng cha Lâu lần thứ hai gật gật đầu: "Xin chào, Cố Duy Sanh."
Hoàn toàn không giống thái độ gặp phụ huynh, Lão Bạch nằm sấp trên đùi Lâu Tiêu bất đắc dĩ dùng móng vuốt vỗ vỗ trán, diễn xuất của lão Cố lúc này đã bị uống chung với nước trà rồi sao trời?
May mà cha Lâu không cảm thấy thái độ của Cố Duy Sanh có gì không đúng, ông thả lỏng mặt, giọng điệu cũng dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều: "Xin chào, Lâu Tu Văn."
Tu Văn, Cố Duy Sanh không ngờ một người nhìn mạnh mẽ dứt khoát như cha Lâu lại có cái tên tri thức như vậy.
Còn Lâu Tiêu dần dần có thể đoán được mấy lời phun tào từ trong ánh mắt Cố Duy Sanh, hắn uống một ngụm trà, không chút lưu tình bêu xấu cha mình: "Nhìn qua thì nghiêm túc vậy thôi, chứ giả vờ cả đấy."
Tính Cha Lâu ôn hòa không thích tranh danh trục lợi, cho nên sau khi Lâu Tiêu và Lâu An trưởng thành, ông vứt luôn cái chức ông chủ, mỗi ngày ở nhà vui vẻ làm vườn chơi chim ở bên vợ, đúng là tự do tự tại.
Nếu không phải Lâu Tiêu phải tham gia thi đấu không thể chủ trì mọi chuyện, hôm nay Cố Duy Sanh sẽ không gặp được đối phương ở chỗ này.
"Cái thằng nhóc này," Cha Lâu trừng Lâu Tiêu một cái, sau đó chắp tay nói với Cố Duy Sanh, "Mạng của Tiêu xem như được ngài cứu, ngày sau nếu có yêu cầu gì, ngài chỉ cần nói với thằng nhóc này là được."
Cố Duy Sanh vội vã nghiêng người tránh đi thi lễ của cha Lâu, đùa à, dù gì bây giờ y cũng được xem là người yêu của Lâu Tiêu, nếu nhận cái thi lễ này, vậy vai vế của hai người bọn họ chẳng phải là loạn cào cào sao.
"Gọi cháu Duy Sanh là được rồi..." Cố Duy Sanh ho nhẹ một tiếng, "Chú Lâu."
Lâu Tiêu nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Cố Duy Sanh, đối phương đang bưng tách trà nhấp một ngụm, trên mặt không thấy một chút bối rối nào.
Cũng không biết cha Lâu có nhìn ra quan hệ giữa hai người hay không, thấy con trai mình hình như có chuyện muốn nói với đối phương, ông liền cười ha ha nói được, sau đó đặt tách trà xuống bàn rồi đi tìm bạn cũ ôn chuyện.
Cha Lâu vừa đi, Lâu Tiêu lập tức ôm khóe môi nhìn Cố Duy Sanh: "Vậy mà gọi thật hửm?"
"Làm một mẻ khỏe cả đời." Gọi cũng đã gọi, Cố Duy Sanh cũng không có gì để nhăn nhó, y chống cằm, cười khanh khách trêu, "Tôi cũng không muốn cùng anh chơi trò tình yêu ông cháu."
Cố Duy Sanh có khuôn mặt cực phẩm, đôi mắt hoa đào càng làm ngây ngất lòng người, chỉ có điều thường ngày phần lấp lánh này đều bị Cố Duy Sanh dùng sắc mặt