"Ầm ầm ầm..."
Tảng đá khổng lồ lăn xuống từ trên đường đá chật hẹp, Liễu Diệu chống vách tường thở hổn hển, mái tóc màu nâu của cô vì mồ hôi ngổn ngang mà dán sát sườn mặt, lộ ra mấy vết hồng hồng nhỏ dài bên mặt trái.
Đường đá khá dóc, tốc độ tảng đá lăn càng lúc càng nhanh, Liễu Diệu cắn răng, thận trọng giơ kiếm gỗ đào trong tay mình lên.
"Thiên địa huyền tông, vạn khí căn bản..."
Một tay Liễu Diệu nhanh chóng bấm pháp quyết, tay kia thì dùng sức ném kiếm gỗ đào vào tảng đá lớn.
Kiếm gỗ đào không sắc bén lại trông vô hại, nhưng ngay khi tiếp xúc với tảng đá khổng lồ, mũi kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đã "phốc" một tiếng cắm vào tảng đá, dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ non.
"Tam giới thị vệ, ngũ đế ti nghênh; vạn thần triều lễ, ngự sử lôi đình..."
Liễu Diệu điểm đầu ngón tay, thanh kiếm gỗ đào "định" tảng đá tại chỗ lập tức lóe lên tia sét như bị nhiễm điện, sấm sét vừa vang lên, tảng đá lớn hình tròn lập tức "răng rắc" vỡ ra.
Tảng đá vỡ tung toé, Liễu Diệu duỗi tay phải triệu hồi bảo kiếm gỗ đào, trên người cô lập lòe kim quang, tất cả tảng đá có ý đồ muốn lại gần Liễu Diệu đều bị một lực lượng vô hình hóa thành bột mịn cách cô một mét.
Bụi bặm bay tứ tung, Liễu Diệu nhìn thấy mấy thi thể không biết đã chết từ bao lâu đang đi theo sau tảng đá, chúng đang vặn vẹo lảo đảo chạy về phía trước, khóe miệng nứt toát của chúng không ngừng có nước dãi chảy ra khiến người ta buồn nôn.
Nhưng Liễu Diệu lại giống như không nhìn thấy nguy hiểm kế tiếp, cô sờ sờ vết thương trên mặt mình, trông vẻ mặt có hơi ảo não.
Cũng chính vào khoảnh khắc Liễu Diệu vuốt ve hai má, những con quái vật khiến người ta ghê tởm trong bụi mù lại như búp bê cổ quái bị rút điện, tất cả đều im lặng ngã rạp xuống tại chỗ.
"Động tuệ giao triệt, ngũ khí thăng đằng; kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân..." Hill kiễng chân vòng qua mấy thi thể lộn xộn trên mặt đất, "Diệu Diệu giỏi nha, em vậy mà có thể dùng kim quang chú một cách hoàn chỉnh."
"Ngu ngốc." Trên đường đá tràn ngập một luồng khí khó ngửi, Liễu Diệu bất mãn bịt mũi lại, trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ, "Giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, hiệp hội không thể sửa những chú ngữ này thành bản tinh giản được à?"
"Đồ tổ tiên để lại sao có thể nói sửa là sửa?" Thôi Thiệu Nguyên vừa mới dùng định thân chú kìm chân một con quái vật cũng đi lên trước, hắn săn sóc lấy khăn tay ra đưa cho Liễu Diệu, dịu dàng dặn dò, "Đem theo bên người nhiều bùa chú chút, lần sau sẽ không luống cuống tay chân như thế nữa."
"Chỉ với cái trình độ vẽ bùa của tớ, tớ thấy hay là thôi đi." Liễu Diệu cực kỳ tự mình biết mình xua xua tay, cô đối với Thôi Thiệu Nguyên mặc dù không tình cảm nam nữ, nhưng tình bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau giữa hai người lại là thật, biết đối phương thật lòng quan tâm mình, Liễu Diệu cũng không giở tính tiểu thư như thường ngày nữa.
Nguy cơ đã giải, bọn họ cũng đi tiếp dọc theo đường đá.
Vận may của ba người bọn họ thực sự không quá tốt —— vừa mới bước lên cây cầu đá thứ ba đã trêu chọc một đám xác thối đeo vàng đeo bạc, cầu đá quá hẹp, chờ ba người Liễu Diệu vất vả lắm mới vượt qua cầu bỏ rơi chúng nó, nhưng rồi lúc bước vào đường đá lại kích hoạt cơ quan.
"Vừa rồi tớ nghe được tiếng cơ quan hoạt động một lúc lâu," Thôi Thiệu Nguyên chỉ tay về một hướng, "Nghe thanh âm hình như là truyền đến từ bên hội trưởng Lâu, chắc bọn họ sẽ không đụng phải cơ quan gì không nên đụng nhỉ?"
"Chớ suy nghĩ quá nhiều," Hill đang trêu chọc quỷ hầu của mình, nghe nói như thế, hắn không để ý lắm nói, "Thay vì lo lắng cho bọn họ, chẳng bằng tự lo cho bản thân chúng ta."
"Đúng rồi đúng rồi," Liễu Diệu lầm bầm một câu, "Không cần niệm chú lại có kèm quỷ là quỷ tiên, em thấy lần này anh Lâu vẫn sẽ thoải mái vui vẻ ẵm vị trí đầu thôi."
Tuy trong lời Liễu Diệu có bất bình, nhưng lại không có ác ý, cô móc một chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra tỉ mỉ soi tới soi lui mấy vết thương chảy ra độc tố nhưng không thể khép lại được, tiếp tục nhỏ giọng lầm bầm nói: "Nghe nói linh khí thuần túy ở phương diện chữa trị có thể nói là tuyệt nhất, có vẻ sau khi ra khỏi lăng mộ em phải đi tìm kèm quỷ nhà anh Lâu đòi một cái nhân tình mới được."
Ánh mắt Thôi Thiệu Nguyên dao động, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng vẫn ngậm miệng lại khi nhìn thấy gò má Liễu Diệu.
Thôi vậy, Thôi Thiệu Nguyên thở dài trong lòng, dùng kính chiếu yêu để làm gương trang điểm, bạn nhỏ thanh mai của hắn cũng thật biết cách tận dụng đồ có sẵn.
Đường đá tuy sâu nhưng không phải không có điểm cuối, chiều rộng của con đường đá tăng dần mà mắt thường có thể nhìn thấy, bọn họ vừa nói chuyện vừa không ngừng bước đi, không bao lâu sau đã thấy được một cánh cửa bạch ngọc đóng chặt.
Trái phải cửa bạch ngọc chia ra mỗi bên có một con đường, vừa vặn cùng với con đường đá ba người Liễu Diệu đang đứng hợp lại thành một chữ "T", nơi này mặc dù vẫn phải dùng đèn trường minh chiếu sáng, nhưng những viên dạ minh châu to nhỏ khảm trong vách đá lại giúp tăng thêm một tầng nhu hòa cho nơi này.
Tuy rằng Hill được xem là một nửa người ngoài nghề, nhưng mẹ của hắn lại là một bậc thầy phong thủy nổi tiếng trong giới thiên sư, mặc dù ngôi mộ này có quy cách và bố trí không đi theo con đường bình thường, nhưng nhờ chiếc la bàn lấy từ túi của mình ra, Hill vẫn định vị chính xác ngôi mộ này.
"Là phòng của chủ mộ," Hill mở miệng cười nói, "Vận may kém ghê, hi vọng vị bên trong đừng nên vùng dậy."
Lăng tẩm là bảo địa để chủ mộ an nghỉ, mà phòng chủ mộ lại là nơi trọng yếu để đặt thi thể chủ sở hữu, vì vậy cơ quan bẫy rập trong đó đương nhiên không thể khinh thường.
Nếu không phải lần này có nhiệm vụ, phần lớn thiên sư cũng sẽ không tùy ý đi quấy rầy người chết yên giấc, hiệp hội nói nơi này có người tuẫn táng làm loạn, mà bên trong cửa bạch ngọc