Tình trạng của Lâu Tiêu rõ ràng không ổn lắm, cảm nhận được tầm mắt hóng chuyện của quần chúng vây xem dưới lầu, Cố Duy Sanh rút bàn tay định đánh vào gáy Lâu Tiêu, lợi dụng điểm mù của mắt chuyển sang ngưng khí thành kim đâm vào Lâu Tiêu.
Trước mắt bao người, y không thể để tất cả máy ảnh mất tác dụng, càng không thể để Lâu Tiêu vừa nhắm mắt đã ngất đi.
Quỷ mới biết độ nét của những ống kính đó thực sự nét đến mức nào.
Xúc cảm lạnh lẽo mà đau đớn gọi thần trí Lâu Tiêu quay về, hắn vùi đầu vào cổ Cố Duy Sanh, sau đó hít sâu một hơi: "Anh làm đau em?"
Không phải không chú ý tới nước mắt trong con ngươi Cố Duy Sanh, nhưng ngày thường trong lòng Lâu Tiêu có một vài suy nghĩ âm u chưa bao giờ đưa vào thực tiễn, giờ phút này lại có thứ không biết tên thúc giục, hắn nhất thời có chút không dừng lại được.
Muốn nhìn Sanh Sanh khóc, muốn làm em ấy đau...
Sau đó hoàn toàn chiếm hữu đối phương.
Cố Duy Sanh không ngờ lúc này đối phương vẫn còn để ý mình có bị đau hay không, y mím đôi môi bị hôn đến hơi sưng đỏ của mình, lắc đầu nói: "Em không sao, anh có ổn không?"
"Thêm một mũi tiêm nữa đi," Lâu Tiêu thấp giọng cười nói, giọng nói còn có chút khàn khàn, "Tờ giấy kia có vấn đề."
Từ sau khi thu phục nghiệp hỏa, đưa Khước Sương và dạy kiếm pháp cho Cố Duy Sanh, chiêu thức Lâu Tiêu thường dùng nhất chính là kim phù nghiệp hỏa.
Rõ ràng Phương Kim đã tính tới điểm này, cho nên mới động tay động chân trên người giấy kia.
Nghiệp hỏa và hồn phách của Lâu Tiêu liên kết nhau, mà hồn phách lại liên kết với linh lực trong cơ thể hắn, thứ trên người giấy không mùi không vị, nếu không phải Lâu Tiêu vừa mới cứu nguy phải vận chuyển linh khí toàn thân, thì chắc hắn đã không phát hiện mình bị trúng chiêu.
Mắt thấy Lâu Tiêu không thể tự khống chế, sao Cố Duy Sanh còn có thể không hiểu vấn đề này là vấn đề ở phương diện nào, xuân dược từ xưa đến nay không nằm trong danh sách chất độc, Lâu Tiêu nhất thời không nhìn trúng chiêu Cố Duy Sanh cũng có thể hiểu được.
Chỉ là y không hiểu Phương Kim làm như vậy là có ý đồ gì.
Cứ thế bại lộ trước mắt mọi người chắc chắn sẽ càng tệ hơn, Cố Duy Sanh quyết đoán dìu Lâu Tiêu vào phòng Phương Kim đã từng ở, sau đó thuận tay khóa trái cửa phòng.
Biểu tình Cố Duy Sanh vẫn không thay đổi, nhưng Lâu Tiêu không thể nào không biết đối phương đang nghĩ gì, hắn vừa cố gắng duy trì thanh tỉnh vừa cười nói: "Gỗ ngốc, em quên mất yêu cầu để anh thành tiên là gì rồi à?"
Trảm tình tuyệt ái, Cố Duy Sanh dùng linh khí thay tay phải Lâu Tiêu biết bao lần, điều kiện hà khắc như vậy sao y có thể quên.
Nếu như không phải thiên kiếp ma xui quỷ khiến tính cái chết năm đó của Cố Duy Sanh lên đầu Lâu Tiêu, có khi hai người bọn họ ngàn năm sau chưa chắc đã gặp được nhau.
"Cho nên," Lâu Tiêu nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Cố Duy Sanh, "Bích Tiêu kiếm phái xem trọng thái thượng vong tình, phá thận dương[1] sẽ hủy đạo hạnh, cách của Phương Kim tuy đơn giản nhưng lại có hiệu quả."
(Phá thận dương tức là mất zin đấy.)
"Em ở trước mặt, sao anh có thể không rơi vào bẫy của cô ta?"
Huống chi ở thế giới này hắn và Sanh Sanh lại có thân phận là minh tinh, nếu xảy ra chuyện gì xấu mặt trước trước mặt mọi người, đương nhiên Phương Kim sẽ vui vẻ nhìn trò cười của bọn họ.
Cảm giác tê dại xen lẫn đau đớn từ vành tai truyền tới, tai Cố Duy Sanh nóng lên, nhỏ giọng phun tào một câu: "Em tưởng chỉ do tâm trạng của anh."
Trong lúc nói chuyện, tay trái Cố Duy Sanh khoác lên vai Lâu Tiêu đã giơ cao, hiển nhiên là đã sẵn sàng đánh ngất đối phương.
Tuy rằng y không bài xích việc thân mật với Lâu Tiêu thêm một chút, nhưng dưới tình huống Phương Kim như hổ rình mồi, y vẫn cảm thấy tu vi tương đối quan trọng hơn.
Nhưng ai lại ngờ, người vừa rồi không thể khống chế được bản thân lại như mắt mọc sau lưng, một lá kim phù "vèo" bay ra, quấn chặt lấy tay Cố Duy Sanh.
"Đừng phản kháng." TTay Lâu Tiêu không thành thật trượt xuống lưng Cố Duy Sanh, "Anh không muốn làm em bị thương."
"Tu vi!" Cố Duy Sanh tức quá bật cười, nhưng tay Lâu Tiêu làm loạn lại khiến mặt y nóng lên, giọng điệu cũng không tự chủ được nhẹ đi, "Vì ăn thịt mạng cũng không cần?"
"Là vì em."
Lâu Tiêu ngẩng đầu, thần sắc đứng đắn mà nghiêm túc, Cố Duy Sanh nhìn mồ hôi trên trán đối phương vì kiềm chế mà rịn ra, trong lòng không tự chủ được dịu đi vài phần.
Thôi, điên theo ổng lần này vậy.
"Không muốn ở đây." Cố Duy Sanh nhắm mắt, thả lỏng cơ thể ngã vào lòng đối phương, "Chúng ta về nhà đi."
*
Tiếng thở dốc ám muội trong phòng vang lên cả đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới coi như hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mùi thơm dịu nhẹ lan tràn trong không khí, Cố Duy Sanh được hầu hạ rửa mặt xong nằm sấp trong chăn, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng người nào đó lại hoàn toàn không có ý định cho y ngủ ngon, Lâu Tiêu vừa lau tóc vừa sải bước ra khỏi phòng tắm, rồi lại đào Cố Duy Sanh từ trong chăn ra: "Uống nước nha, ngày mai đỡ đau họng."
Lâu Tiêu còn chưa dứt lời, vừa nói thôi Cố Duy Sanh đã muốn giơ chân đạp đối phương xuống giường.
Người ở trên giường làm y đến mức kêu cũng kêu không nổi rốt cuộc là ai?
Bình thường sao y không phát hiện Lâu Tiêu còn có loại sở thích kỳ quái không muốn cho ai biết này?
"Tinh thần không tệ," Lâu Tiêu kéo chăn ôm người vào lòng, "Không thì..."
"Không có Không thì." Cố Duy Sanh trừng người nào đó, chỉ tiếc đôi mắt hoa đào lộ ra lười biếng sau khi mây mưa chẳng có lực sát thương nào, "Sau này bớt lên giường em đi."
"Sao có thể bớt được," Lâu Tiêu cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Cố Duy Sanh, "Tu vi bị giảm phải dựa vào song tu để hồi về, chúng ta phải cố gắng hơn mới đúng."
Ai muốn dựa vào song tu để tăng tu vi chứ, Cố Duy Sanh khịt mũi, y là Bồ Đề đứng đắn được cúng dường cho chùa miếu đó.
Y đưa tay đẩy mặt Lâu Tiêu ra, nhưng không ngờ đối phương lại nhân cơ hội hôn lên lòng bàn tay y: "Anh rất vui."
"Nhưng anh không muốn công bố quan hệ của chúng ta sớm như vậy." Lâu Tiêu cầm lấy ly nước ở đầu giường đưa cho Cố Duy Sanh, "Anh muốn công khai một cách trang trọng hơn."
—— Hai chiếc nhẫn, không