Cố Duy Sanh hiếm khi lộ ra một mặt mềm yếu như vậy, nghe giọng điệu mang theo chút nghẹn ngào của đối phương, Lâu Tiêu rất muốn ôm người về nhà ngay lập tức, cẩn thận nghiên cứu cái gọi là "kỹ năng nở hoa".
Đáng tiếc tình hình thực tế lại không cho phép Lâu Tiêu tùy hứng, Đường Ninh vẫn luôn giả câm giả điếc bỗng đạp phanh xe, sau đó xe dừng lại: "Chúng ta đến rồi.
"
Tiếng của Đường Ninh làm đầu óc Cố Duy Sanh lập tức tỉnh táo lại, y vùi trong lồng ngực Lâu Tiêu cắn cắn môi, không biết vừa nãy mình trúng tà gì mới trở nên ấu trĩ như thế.
Cảm nhận được cơ thể người trong lòng cứng ngắc, Lâu Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười vuốt vuốt lưng đối phương: "Giả đà điểu cũng vô dụng, chúng ta đến nhà rồi.
"
Ai giả đà điểu?
Cố Duy Sanh nhanh chóng ngồi thẳng dậy, y nghiêng đầu về phía cửa sổ ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của mình.
Cố gắng phớt lờ ánh mắt như cười như không của Lâu Tiêu và nụ cười trộm tự cho là kín đáo của Phương Mộc, Cố Duy Sanh lẹ tay lẹ chân mở cửa xuống xe, sau đó bị gió bắc gào thét thổi lạnh thấu tim.
Những bông tuyết nhỏ bé bay lơ lửng trên bầu trời, Lâu Tiêu nhỏ giọng dặn Đường Ninh đưa Phương Mộc về nhà an toàn, thấy đối phương gật đầu, Lâu Tiêu yên tâm đi tới ôm gỗ nhỏ nào đó đang đỏ bừng tai.
"Có lạnh không?" Lâu Tiêu cẩn thận kéo cổ áo cho Cố Duy Sanh, "Chúng ta vào thôi, chắc họ đang đợi đấy.
"
Trên thực tế Lâu Tiêu nói không sai, cha Lâu mẹ Lâu ở trong một căn biệt thự độc lập có sân, chờ Cố Duy Sanh được Lâu Tiêu dẫn qua một mảnh đất trống bị tuyết bao phủ, y mới nhìn thấy một người phụ nữ đang chờ trước cửa chính.
Đối phương mặc một chiếc váy dài bằng bông màu ấm, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười thân thiết, trông vừa tao nhã lại tri thức, Cố Duy Sanh giật mình, không ngờ mẹ của tiểu thiên sư kiếp này lại trẻ như vậy.
"Nghe tiếng xe đoán là các con tới rồi," Mẹ Lâu đi tới một bước, cười chào hỏi một cách nhiệt tình nhưng không vượt quá giới hạn, "Con là Duy Sanh đúng không, mau vào nhà đi, hôm nay bên ngoài lạnh lắm.
"
Đối mặt với tình huống như thế, Cố Duy Sanh chưa bao giờ ở chung với vai diễn là "mẹ" nên có chút luống cuống, nhưng y vẫn ngoan ngoãn cởi áo khoác thay dép bông trên giá giày.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể Cố Duy Sanh luôn khá thấp, nên y rất thích mang dép bông đi tới đi lui, đôi dép bông dưới chân y bây giờ rõ ràng là dép mới, kiểu dáng cũng hợp ý của y nhưng lại khác với những người khác.
Nhìn đến đây, sao Cố Duy Sanh còn có thể không hiểu đây là Lâu gia vì sự xuất hiện của y mà cố ý chuẩn bị.
Lâu Tiêu quen thuộc lấy một đôi dép có cùng màu nhưng không giống của Cố Duy Sanh ra thay, sau đó nhẹ nhàng đẩy Cố Duy Sanh đi vào trong phòng.
Trên sofa phòng khách có ba người đang ngồi, ngoại trừ cha Lâu và Lâu An Cố Duy Sanh đã từng gặp, ngồi trong phòng còn có một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Đối phương cắt tóc ngắn gọn gàng, không giống Lâu An, cặp kính dày cộp không thể che được nét giống nhau giữa cô và Lâu Tiêu, chỉ cần liếc mắt một cái, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống.
Người có khuôn mặt tương tự Lâu Tiêu đương nhiên không kém mặt nào cả, chỉ là nụ cười của đối phương đơn thuần chân thành, hoàn toàn không có một chút tùy ý phong lưu nào như Lâu Tiêu.
"Cha anh," mặc dù Cố Duy Sanh đã từng gặp Cha Lâu và Lâu An, nhưng Lâu Tiêu vẫn tận hết chức trách mà giới thiệu, "Em trai Lâu An, còn có em gái Lâu Dao.
"
"Chào mọi người.
" Cố Duy Sanh cúi người chào cha Lâu, tuy lần gặp mặt trước giữa y và đối phương là bình đẳng, nhưng lần này y lấy thân phận khác đến Lâu gia, đương nhiên Cố Duy Sanh phải đối xử với đối phương như trưởng bối.
"Được được được, Duy Sanh đúng không," cha Lâu cười ha ha, chỉ chỉ ghế sô pha trống bên trái, "Đừng đứng nữa, mau ngồi đi.
"
Mà lúc này mẹ Lâu cũng đặt hai ly trà nóng ở trước mặt hai người, còn thuận tay kéo dĩa trái cây trên bàn về phía hai người: "Không nghĩ tới hai đứa lại về sớm như vậy nên cơm nước còn đang nấu dở, uống chút trà nóng làm ấm cơ thể trước nhé.
"
Cố Duy Sanh theo bản năng muốn khách sáo, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của mẹ Lâu, cuối cùng y vẫn ngoan ngoãn cầm ly trà đối phương đưa cho y.
Nước trà không nóng, nhiệt độ này có thể làm ấm tay lại có thể uống, Cố Duy Sanh nhấp một hớp, không ngờ rằng người nhà họ Lâu lại thân thiện với y như vậy.
"Dì đã muốn gặp con lâu rồi.
" Mẹ Lâu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cố Duy Sanh, sau đó như oán giận liếc Lâu Tiêu một cái, "Chỉ là thằng nhóc thúi này giấu quá kín, sống chết không cho cả nhà gặp bảo bối của nó.
"
Bảo bối, tay cầm ly trà của Cố Duy Sanh run lên, y giống như che giấu uống một ngụm nước trà lớn, khuôn mặt cũng đỏ lên như bị hơi nóng hấp.
Cái xưng hô sến lụa này gọi thường ngày cũng coi như tình thú, nhưng hôm nay lại nghe được từ miệng mẹ Lâu, Cố Duy Sanh thế nhưng hiếm thấy có cảm giác ngượng ngùng.
"Không phải con đưa người tới đây rồi sao," Lâu Tiêu đắc ý ôm vai Cố Duy Sanh, "Dù sao cũng phải cho bảo bối nhà chúng ta chút thời gian thích ứng đúng không?"
Còn gọi nữa, Cố Duy Sanh không tiếng động thúc nhẹ cùi chỏ vào Lâu Tiêu, người này đúng thật là một chút cũng không biết hai chữ kiềm chế viết như thế nào mà.
Mẹ Lâu đã quá quen với sự không đứng đắn của Lâu Tiêu, Lâu Dao ngồi góc nghiêng Cố Duy Sanh len lén đánh giá sườn mặt tinh xảo của đối phương, trong lòng cảm khái chị dâu nhà mình ngoài đời thực còn đẹp hơn cả ảnh đã qua chỉnh sửa trên mạng.
Chẳng qua là! Lâu Dao nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Duy Sanh, cô không biết phải gọi đối phương là chị dâu hay anh rể đây?
Tin tức trên mạng đã sớm nổ tung, tuy rằng Lâu Dao là một nhà nghiên cứu hệ trạch hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ một lòng một dạ lăn lộn trong phòng thí nghiệm, nhưng từ sau khi anh hai nhà mình come out với gia đình, cô cũng chú ý đến chuyện của Cố Duy