Editor: Diệp Hạ
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, Giang Cảnh Bạch không chỉ mua một cái cà vạt, còn mua thêm một cái áo sơmi cùng một cái kẹp cà vạt thiết kế tương xứng.
Đối với nhiều người trẻ tuổi chú trọng nhãn hiệu mà nói, chỉ cần có một góc logo cũng có thể phân biệt dễ như trở bàn tay.
Giang Cảnh Bạch trở về cửa hàng hoa, nhân viên cửa hàng có thói quen nhìn mặt trước, lúc này mới phân tán lực chú ý đặt vào mấy túi mua sắm trên tay y.
Không lâu sau đã có người thấy logo bắt mắt giữa túi.
Giang Cảnh Bạch mới vừa đi đến cạnh quầy, đã nghe một người ngoại quốc nói một câu với y, nhưng là người nước ngoài nói nên phát âm nghe không quen.
"Anh dùng hãng này à, tôi đã xem trên Weibo, mấy mẫu năm nay cực kỳ đẹp!"
"Ông chủ muốn đổi phong cách sao? Trong điện thoại em có mấy mẫu, anh muốn xem chút hay không?"
Từ khi thấy ông chủ nhà mình mặc chính trang, mấy thanh niên trong tiệm vẫn hưng phấn cho tới bây giờ, nếu Giang Cảnh Bạch thật sự bắt đầu hứng thú với mảng thời trang, vậy sau này bọn họ càng có động lực đi làm.
Nhưng chỉ có Lâm Giai Giai nghi hoặc đánh giá mấy chiếc túi xách toả ra mùi tiền kia.
Chờ Giang Cảnh Bạch tới gần, nàng chỉ túi giấy, liếc liếc bên trong: "Thiệt hay giả? Vị này lại bỏ tiền ra mua đồ của brand lớn?"
Quen biết ngần ấy năm, nàng biết cách tiêu xài của ông chủ Giang không "cao cấp" hơn ba mẹ cô là mấy.(ý nói anh Bạch ít đi mua đồ hiệu, không giống người trẻ)
Lâm Giai Giai tuy rằng cùng quê với Giang Cảnh Bạch, nhưng ba Lâm thời trẻ làm ăn buôn bán có khởi sắc, Lâm Giai Giai lúc sơ trung đã chuyển nhà lên thành thị, sinh hoạt của gia đình bắt đầu tốt lên, tầm mắt cũng rộng hơn.
Nhất là lúc đại học, đây là cái tuổi rất quan trọng vật chất, Lâm Giai Giai chơi cùng rất nhiều cô bạn thời thượng, thường thường sẽ vì những món đồ trang điểm mới ra mà nhịn ăn hai tháng, nếu thật sự không được thì có thể bán thảm với người trong nhà, hoặc là mang túi xách mấy vạn đồng khóc than vay tiền Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch hoàn toàn khác với Lâm Giai Giai, từ lâu y đã biết kiếm tiền không dễ, từ trước đến nay luôn tiết kiệm, hiểu rằng có thể hưởng thụ nhưng tuyệt đối không lãng phí, cosplay hai năm cũng kiếm được không ít tiền, tốt nghiệp xong thậm chí còn có thể đâu vào đấy mà mở cửa hàng, rõ ràng tiền tiết kiệm so bạn cùng lứa tuổi nhiều như vậy, lại rất ít khi mua đồ nào quá quý.
Lâm Giai Giai trên phương diện tiêu phí hoàn toàn đi ngược lại, về phương diện này cũng rất bội phục y.
Nguyên nhân chính là như thế, Lâm Giai Giai rất kinh ngạc với hành vi mua hàng xa xỉ của Giang Cảnh Bạch, chi bằng nói là cảm thấy khiếp sợ.
Nàng ngắm áo sơ mi trong túi giấy, lại nhìn chiếc áo thun 69 đồng freeship trên người Giang Cảnh Bạch: "Cậu muốn mặc cái này? Sao tớ cảm giác không phải là cậu muốn thay đổi hình tượng, cậu đổi tính à?"
Giang Cảnh Bạch bị ánh mắt nàng chọc cười: "Tớ không thích mặc loại quần áo này, cũng không phải cậu không biết."
Vậy là không phải mua cho bản thân.
Lâm Giai Giai đột nhiên nhanh trí, chỉ cảm thấy mùi cẩu lương ập vào mặt.
Giang Cảnh Bạch quả nhiên nói: "Là mua cho Nam Việt."
Lâm Giai Giai: "......"
Nàng đây là tạo cái gì nghiệt vậy.
Túi lớn túi bé, tổng cộng Giang Cảnh Bạch mua không dưới mười món.
Y cầm đồ tới đây, máu trên tay đã không lưu thông được, hiện ra vài vệt đỏ nhàn nhạt, trước lúc vào tiệm đã bắt đầu thấy hơi tê.
Giang Cảnh Bạch bị siết khó chịu, tạm thời đặt đồ lên quầy, định lát nữa đem lên lầu.
Tầm mắt Lâm Giai Giai đảo qua: "...... Tất cả đều mua cho hắn?"
"Ừm." Giang Cảnh Bạch xoa xoa đốt ngón tay, "Hắn không có đồ mặc ở nhà, tớ tùy tiện đi mua mấy bộ."
Tùy tiện mua mấy bộ?
Tâm can Lâm Giai Giai run run.
Làm nhà mẹ đẻ chính cống, nàng đi ghen tỵ với Nam Việt có phải là không tốt lắm hay không?
Nhưng mà mẹ nó nàng thật sự rất muốn một người chồng xinh đẹp lại dịu dàng, còn sẽ tốn tâm tư mua quần áo cho mình như này này!
"Đúng rồi," Giang Cảnh Bạch suy nghĩ, mở miệng hỏi nàng, "Ở công ty phải mặc đồng phục hả? Tớ chỉ biết âu phục lấy xanh, đen, xám làm chủ đạo, không có quy định với cà vạt?"
Lâm Giai Giai vừa tốt nghiệp đã vào làm thư ký cho xí nghiệp top 500 trong nước tầm nửa năm, sau đó bị lãnh đạo chọc tức giận suýt nữa mất cân bằng nội tiết tố, lúc này mới hỏi gia đình, chạy tới ôm đùi ông chủ Giang.
Áo sơmi cũng mua, thêm cà vạt nữa cũng không hiếm lạ.
Lâm Giai Giai đỏ mắt xong, nuốt ghen ghét xuống: "Mỗi công ty yêu cầu khác nhau, thông thường thì không quy định gì quá nghiêm khắc, chỉ cần không quá hoa lệ là được."
Giang Cảnh Bạch không rõ định nghĩa từ "hoa lệ" lắm.
Lâm Giai Giai cũng không biết cụ thể như thế nào, đơn giản trực tiếp hỏi y: "Cậu mua màu gì?"
Giang Cảnh Bạch lấy hộp cà vạt hình vuông ra, đưa cho nàng xem.
"Màu tối, hẳn là không thành vấn đề." Lâm Giai Giai quy củ chỉ xem không sờ, gật đầu khen, "Cái màu này khá là kén người, nhưng mà biết phối hợp thì khẳng định đẹp."
Giang Cảnh Bạch thoải mái, đóng nắp hộp.
Lâm Giai Giai cười tủm tỉm nhướng mày: "Xem ra Nam Việt ở trong lòng cậu cũng không tệ lắm nha."
Giang Cảnh Bạch thu hồi cà vạt, không biết vì sao đột nhiên đối phương lại nói cái này.
"Mấy món đồ cá nhân như này, người có quan hệ thân mật thì tặng mới thích hợp." Lâm Giai Giai hai tay ôm ngực, nghiêng một bên, "Cà vạt là buộc ở trên cổ, cậu đoán nó có hàm nghĩa gì?"
Giang Cảnh Bạch dù tâm tư tinh tế, nói đến cùng cũng chỉ là một thanh niên bình thường, không có lãng mạn hơn mấy thiếu nữ, trước nay chưa từng hao tâm tốn sức nghiên cứu ý nghĩa của các loại quà tặng.
Lâm Giai Giai vươn một bàn tay, năm ngón tay di chuyển, tiện đà dùng sức nắm chặt thành quyền: "Buộc chặt người hắn, trói chặt tim hắn!"
Giang Cảnh Bạch: "......"
Không, y chỉ đơn thuần cảm thấy cái cà vạt này rất xứng với Nam Việt, hoàn toàn không có nghĩ như vầy.
"Rất lãng mạn nha, tự mình chọn cà vạt cho đối phương, đến lúc đưa cho họ thì lại chủ động thắt giúp họ." Lâm Giai Giai một tay ôm mặt, khát khao, "Này quả thực như đánh dấu trên người đối phương, đeo vòng cổ tình yêu lên, đời này chỉ thuộc về một mình người."
Nói một hồi, chủ đề đã thay đổi.
Giang Cảnh Bạch biết nàng nàng đọc tiểu thuyết nhiều, nếu nói nữa