Editor: Diệp Hạ
Không chỉ là đồ C.
Hai bộ tóc giả treo ở trên bàn dưới cuối giường, rất là bắt mắt, sợ là chỉ có người mù mới không chú ý tới.
Phía bên trái còn có đạo cụ ngày mai y phải dùng, là một thanh kiếm... Độ dài đặc chế theo chiều dài tay Giang Cảnh Bạch, dài hơn bình thường mười cm, muốn lơ đi cũng không được.
Trên bàn là hộp trang chưa mở ra.
Người thông minh chút là có thể đoán được đó là hộp trang điểm chuyên nghiệp.
Ngắn ngủi phút chốc, tất cả ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu Giang Cảnh Bạch, làm đầu y càng đau hơn.
Giang Cảnh Bạch hít khí một cái, lòng vẫn chưa tin được, ngẩng đầu lên nhìn xem có phải Nam Việt ở trong phòng mình thật hay không.
Giang Cảnh Bạch không thích bóng tối, khi ngủ không tắt bóng đèn ở đầu giường.
Giờ đầu óc y đã tỉnh táo kha khá, dưới ánh sáng màu cam yếu ớt, liếc mắt một cái đã nhận ra bóng lưng người đàn ông cuối giường.
Nam Việt đứng trước bàn, đầu hơi cúi xuống.
Bên tay phải là tóc giả, bên trái là trường kiếm.
Hình ảnh quá mức tuyệt mỹ.
Giang Cảnh Bạch không nhìn nổi nữa, dùng sức nhắm mắt lại.
... Thật muốn chết.
Có lẽ là âm điệu khi gọi y dậy uống thuốc cùng động tác ôm vai y của hắn quá mức dịu dàng, tâm lý Giang Cảnh Bạch không hoảng loạn lắm, rất nhanh thở đều.
Đột nhiên y lại nghĩ đến chuyện hơn một tháng trước, Nam Việt như trưởng bối lôi chuyện cũ ra giáo huấn đứa nhỏ ngủ trễ chơi điện thoại, bắt đầu chột dạ.
Nam Việt không nói gì, Giang Cảnh Bạch cũng không dám mở miệng, chỉ có thể nuốt hết nghi vấn vào trong bụng.
Y nghiêng đầu sang bên cạnh, trùm chăn lặng lẽ nhìn từng động tác của Nam Việt.
Góc nhìn của Giang Cảnh Bạch có hạn, không thấy biểu tình Nam Việt, nhưng xem từ bóng lưng thì, đối phương đối mặt với một bàn đầy đồ chơi nhỏ, không có bất kỳ phản ứng dị dạng gì.
Nam Việt thong thả cởϊ áσ khoác, bước đi về tủ quần áo, sau đó đứng lại vài giây, quay trở lại.
Giang Cảnh Bạch không dám nhìn thêm nữa.
Trong phòng không có nhiều giá treo quần áo, tổng cộng bốn cái, tất cả đều bị Giang Cảnh Bạch treo đồ C, không dư một cái nào.
Nam Việt tự nhiên nhìn thấy tủ áo đã không chứa được âu phục của mình.
Hắn đứng lại vài giây, sau đó trở về, lôi ghế dưới bàn ra một đoạn nhỏ, trực tiếp treo quần áo lên lưng ghế.
Động tác Nam Việt nhẹ nhàng chậm rãi, thân thể nghiêng qua.
Giang Cảnh Bạch nhìn trước ngực hắn trống rỗng, cà vạt mỗi ngày nằm nghiêm túc trên đó đã biến mất.
Có lẽ là đến rất vội vàng, không để ý tới cái này.
Hơi thở nóng hổi phả vào mép chăn, bị cản lại, phun ngược vào mắt, nóng hầm hập.
Giang Cảnh Bạch khép đầu ngón tay nắm một góc chăn, lại nghe thấy điện thoại Nam Việt rung một cái, có tin nhắn.
Nam Việt liếc qua một cái, đi đến cửa phòng, nói chuyện với người bên ngoài hai câu, chờ khi trở về, trong tay đã nhiều hơn một cái vali du lịch.
Hắn rón rén lấy áo ngủ, lúc đứng dậy vai cổ chuyển động, tựa hồ muốn nhìn tình huống cái người không để người ta bớt lo trên giường một chút.
Giang Cảnh Bạch phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Nam Việt không phát hiện, đi vào phòng tắm mở dòng nước nhỏ, sau khi ra ngoài nằm vào nửa giường bên kia, mãi đến tận khi dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Giang Cảnh Bạch, mới phát hiện tần suất hô hấp của đối phương không giống như là đã ngủ.
Nam Việt suy tư, tiếp tục đo nhiệt độ cho y.
38 độ, đã giảm một chút, thuốc đã phát huy tác dụng.
Nam Việt đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, gập khuỷu tay chống đầu, nghiêng người nằm xuống, tay phải đặt lên vai Giang Cảnh Bạch: "Không ngủ được?"
Hắn vừa dứt lời, lông mi người kia lập tức run run.
Cố không mở mắt.
Nam Việt thấy hơi buồn cười, dùng ngón tay cái xoa xoa hai má ửng hồng của y: "Khó chịu không ngủ được thì nói, chúng ta đến bệnh viện."
Giang Cảnh Bạch cảm mạo nóng sốt, tiếng hít thở nặng hơn bình thường một chút, Nam Việt rất dễ dàng phát hiện khác thường.
Không đến nửa phút sau, lông mi Giang Cảnh Bạch run rẩy nhấc lên: "... Không phải anh đang ở nhà sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện... Lúc nãy tôi còn tưởng mình đang nằm mơ đó."
Nhìn thì có vẻ là mộng đẹp, trên bản chất chín phần mười là ác mộng.
Y khó chịu đến nỗi tỉnh tới bây giờ, xem ra không nói mấy câu là không ngủ được.
Nam Việt lặp lại lời giải thích một lần: "Tin nhắn cuối cùng, em gõ sai từ rồi."
Bị cảm hô hấp kém, lượng oxi cung cấp cho não cũng giảm đi, phản ứng hơi chậm chạp.
Giang Cảnh Bạch nhớ mang máng lúc Nam Việt cho y uống thuốc cũng đã nói một câu như vậy.
Tin nhắn cuối cùng với Nam Việt trước khi ngủ, câu cuối cùng....
"Ngủ ngon?" Giang Cảnh Bạch khàn giọng hỏi.
"Ừm." Nam Việt nói, "Em không gửi câu đó cho tôi, chỉ gửi một chuỗi ghép vần*."
(*Mình nghĩ này là pinyin ấy, bàn phím của TQ là bạn đánh pinyin ra trước, sau đó bàn phím sẽ gợi ý từ, bạn phải chọn từ thì mới được, nếu không chọn mà ấn gửi luôn thì bạn chỉ gửi chuỗi pinyin thôi)
Vẫn là sai.
Giang Cảnh Bạch hiểu.
Lúc đó y đang rất buồn ngủ, đầu óc nặng nề, vừa ấn gửi xong đã ngủ ngay.
Bình thường nếu Giang Cảnh Bạch trượt tay gõ chữ sai, thì rất nhanh sẽ sửa lại.
Nam Việt nhìn thấy câu "Ngủ ngon" không thành hình kia, liền đoán có lẽ Giang Cảnh Bạch không quá thoải mái, sau lại không nhận được tin nhắn sửa lỗi, gửi thêm mấy tin nhắn qua cũng không thấy trả lời, dự cảm càng thêm mãnh liệt.
Đèn tường bị Nam Việt ngăn ở phía sau.
Giang Cảnh Bạch nằm dưới bóng Nam Việt, tim như bị bao phủ bởi dòng nước ấm.
Thể chất y vẫn luôn là như vậy, sau khi cảm mạo nhất định sẽ phát sốt nhẹ, Giang Cảnh Bạch cũng đã chuẩn bị thuốc men kỹ càng, coi như Nam Việt không đến, một mình y cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Nam Việt đã đến, nếu giờ còn nói "Không sao, đừng lo lắng" thì rất dư thừa.
Giang Cảnh Bạch nhỏ giọng nói: "... Cảm ơn. Hại anh lo lắng, một chuyến tay không."
Cái gì gọi là một chuyến tay không?
Nam Việt cau mày: "Sao mới không coi là một chuyến tay không? Đi bệnh viện cấp cứu?"
Giang Cảnh Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, nháy nháy mắt.
Y không có ý đó.
Giang Cảnh Bạch có bệnh, Nam Việt cũng mềm lòng, không nỡ nổi giận.
Nam Việt nhéo mặt Giang Cảnh Bạch một cái, xem như là trừng phạt: "Biết là em không có chuyện gì, thế nhưng tôi không yên lòng."
Về đến nhà, vừa nghĩ tới đối phương cách xa mình hơn một ngàn km, ban đêm một mình vô cùng đáng thương đi