Tóc của người đàn ông trước mặt được cắt ngắn ngay ngắn chỉnh tề, trên người mặc một bộ vest màu xanh đen, dung mạo khôi ngô, sáng sủa lại thanh niên, đúng là dáng vẻ người đàn ông bốn mươi vừa thành thục lại vừa có thành tựu.
Không so được với hào môn thế gia đứng đầu nhưng so với người giàu có thì thừa sức.
Người đàn ông không chí có xuất thân tốt mà ngoại hình còn đoan chính, cũng khó trách nàng dâu nhỏ, cô gái lớn cứ giống như ong mật nhìn thấy hoa, người trước ngã xuống người sau kế tục mà xông lên, giành giật nhau đòi làm mẹ kế của cô.
Lúc này, người đàn ông trung niên được tâng bốc là phú hào ở trong mắt không ít người lại đang vừa ngạc nhiên mừng rỡ, vừa thấp thỏm lo lắng mà nhìn cô.
Nét mặt cẩn thận dè dặt cùng trưng cầu ý kiến kia, thật làm người! xót xa.
Vành mắt Minh Ca hơi nóng.
Ánh mắt cô dường như tham lam không biết chán, quét nhanh qua gương mặt của người đàn ông, từng tấc từng tấc một.
Ừm, đuôi mắt hình như có thêm một nếp nhăn, tóc mai dường như cũng nhiều thêm vài sợi chỉ bạc.
Nhưng mà, vẫn cứ đẹp trai như thế.
Thật tốt.
Ông già nhà cô vẫn còn sống, lại còn trẻ tuổi khoẻ mạnh như vậy, không phải là bộ dạng đau yếu quấn thân nằm trên giường của bệnh viện với hình dạng tiều tụy như chiều tà sắp tắt trong ký ức cuối cùng ở đời trước của cô.
Minh Ca nén sự chua xót ở đầu mũi lại, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lộ ra một nụ cười mỉm rực rỡ, dùng ngữ điệu điềm nhiên như không gọi ra một câu xưng hô cách cả hai đời: "Bố.
" Cô đi tới, tự nhiên chẳng có chút xa lạ nào khoác tay Minh Trí Viễn, nghiêng đầu, hồn nhiên nói: "Sao nào, không nhận ra nữa ạ?" Được con gái vẫn luôn coi mình như kẻ thù ôm cánh tay, động tác thân thiết đã lâu không thấy làm cho cả người Minh Trí Viễn cứng đờ, lập tức có một loại cảm xúc bủn rủn xâm chiếm trái tim, xuôi theo mạch máu đầu tim khiến cả người ông mềm dịu lại.
Hai bố con dường như đã rất lâu rất lâu không có bình tĩnh, hoà thuận mà nói chuyện với nhau, càng đừng nói tới chuyện con gái làm nũng với ông giống như thế này, khoé mắt Minh Trí Viễn hơi hơi ướt, vội vàng trả lời: "Sao có thể không nhận ra, cục cưng ngoan nhà bố lớn lên xinh đẹp như thế này, cho dù đặt ở trong đám người thì bố cũng có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
" "Thật sao?" Minh Ca nhăn nhăn mũi, "Bố già,