"Ba" Doãn Như Vi không nhịn được, tiến lên trước: "Chuyện của con…" "Oh, đúng rồi, còn muốn ăn phật nhảy tường… hình như có hơi phiền phức chút, hay là thôi không ăn nữa vậy, dù sao thì cũng nhiều món lắm rồi á.
" Minh Ca hờ hững nghịch lọn tóc dài, cắt đứt lời của Doãn Như Vi, ngữ điệu mềm mại yêu kiều ẩn chứa ý vị nói không nên lời, làm người ta không cách nào tin là cô đang cố ý.
Nhưng mà lúc con gái nói hay là thôi đi, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp lại lộ ra một chút biểu cảm mất mát đáng thương lại hiểu chuyện.
Lòng Minh Trí Viễn mềm thành một đoàn, đối với yêu cầu của con gái không gì là không đáp ứng, khua tay nói: "Phật nhảy tường thì phật nhảy tường, có chỗ nào phiền phức đâu chứ.
" Ngắt lời như thế này, lời Doãn Như Vi muốn nói chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống, muốn nói lại không nói được.
Doãn Di Lan ngầm chuyển cho cô ta một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng nảy.
Minh Trí Viễn cởi tây trang trên người xuống, vén tay áo lên, tháo đồng hồ ra, một người đàn ông cao to lại đeo lên tạp dề ở nhà, nhìn có vẻ vừa ấm áp lại vừa khôi hài.
Minh Ca xung phong nhận việc muốn giúp một tay, bị bố xua ra ngoài, "Con ấy, từ nhỏ đã được nuông chiều, đến cả cửa nhà bếp cũng không biết ở hướng nào, con mà giúp, bố thật sự sợ con sẽ đốt luôn cái nhà bếp này.
Mau mau mau, tự mình ra ngoài chơi đi.
" "! "Vành mắt Minh Ca hơi muốn nóng lên.
Cô của hiện tại, không phải là thiên kim nhà giàu mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân nữa.
Đời trước sa sút, từng tới những nơi như khách sạn, quán bar để làm thêm, dần dà lâu ngày cũng luyện được một thân kỹ năng nấu nướng tốt.
Nhưng mà, không cần thiết phải nói ra.
Nếu như để ông già nhà cô biết những chuyện cô gặp phải sau này, nghĩ đến phải là một việc xót xa biết nhường nào.
"Được thôi, vậy cơm chín rồi thì ba bảo mẹ Dung gọi con nhé.
" Minh Ca đè nén sự chua xót trong lòng, nở một nụ cười, rời khỏi nhà bếp.
Nếu ba cô đã muốn cưng chiều cô thành một công chúa nhỏ áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng, thân là một người con gái hiếu thuận, đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Minh Trí Viễn nhìn con gái của mình rời khỏi nhà bếp, thu