Trong tâm trí, Minh Ca nhốn nháo hoảng loạn, vô số hình ảnh vút qua như cưỡi ngựa xem hoa.
Sắp bùng nổ.
Cô, thật sự… đã trọng sinh rồi?Minh Ca hơi nín thở không tin được, rồi lại nhìn vào màn hình chiếc điện thoại nắp gập mang kiểu dáng lỗi thời kia.
Nhìn tỉ mỉ kỹ càng, ngay cả một dấu chấm cũng hồi hộp không dám bỏ sót.
Vẫn là! Ngày 1, tháng 4, năm 2010.
Bất luận cô có chớp mắt như thế nào, cũng không hề thay đổi.
Thịch.
Thịch, thịch.
Tâm can Minh Ca run lên, đập rất nhanh.
Cô trọng sinh rồi.
Cô đã trở về mười năm trước, là một ngày cá tháng tư.
Hồi tưởng về đời này của cô, ông Trời thật sự đã cho cô một trò đùa cmn lớn nhất.
Minh Ca vùi mặt vào trong lòng bàn tay che mặt, cả bờ vai run lên, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ sâu trong cổ họng cô.
Rõ ràng là đang cười, nhưng vẫn nghe thấy một nỗi xót xa không người nào giải thích được.
Dường như muốn cười ra tất cả sự khổ sở chua xót ở kiếp trước.
Những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra giữa các ngón tay, khuôn mặt vẫn mịn màng như xưa dưới lòng bàn tay, còn có giọng nói đang bb vớ vẩn tự xưng là tử tam bát trong tâm trí.
Một lời không thể tỏ rõ…Cô, Minh Ca, trọng sinh rồi.
Mất ba giây sau, cô mới có thể hoàn toàn tiêu hoá được sự thật khiến người ta kinh thế hãi tục* này.
*惊世骇俗: Kinh thế hãi tục: thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc đi ngược lại quy tắc, khiến cho cả thế gian kinh hãi.
Minh Ca ngẩng đầu lên.
Vành mắt của cô hơi đỏ, vệt nước mắt trên mặt, trên cả đôi mắt kia dường như đã được rửa sạch, trong veo, sáng ngời.
Thần sắc dưới đáy mắt, không phải là điềm đạm đáng yêu, khóc lóc gì cả.
Mà là…Một tia sáng kích động, phấn chấn, làm được việc!Minh Ca đang kiểm soát sự rục rịch trong lòng, nhất châm kiến huyết*, hỏi: “Nói đi, ngươi cho ta tái sinh, ta cần phải trả cái giá như thế nào đây?”Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, câu nói này Minh Ca đã hiểu rõ sâu sắc.
Ở hậu thế, cô nghèo túng sa sút đến mức phải sống trong một căn nhà cho thuê nhỏ chật chội ở dưới tầng hầm, cô cũng đã từng gặm nhấm vài cuốn sách trọng sinh cực hot trên mạng bằng chiếc điện thoại cũ kỹ với cái vỏ bong tróc, YY đã từng ảo tưởng rằng một ngày nào đó bản thân cũng có thể trọng sinh giành được ngón tay vàng.
Bây giờ, xác suất trong hàng tỉ phần này rơi trên đầu bản thân, Minh Ca ngoài việc cảnh giác, vẫn là cảnh giác.
Cô cả đời này sống không bằng một con