Trên bài dài trong nhà ăn được phủ lên một khăn trải bàn ren trắng tuyền, trên mặt bày những món ăn thịnh soạn rực rỡ đủ loại.
Nam chủ nhân của nhà họ Minh ngồi ở trên vị trí chủ toạ, cởi bỏ chiếc tạp dề đáng yêu lúc nấu cơm.
Lần lượt ngồi xuống bên tay trái ông là, Doãn Di Lan và Doãn Như Vi, còn có một người đàn ông trẻ.
Hai chỗ ngồi bên tay phải còn trống, như đang chờ đợi sự chủ nhân của nó xuất hiện.
Doãn Di Lan dáng điệu đoan chính xinh đẹp, dung mạo dịu dàng, “Dì Dung, đi xem xem sao tiểu Ca và tiểu Từ vẫn chưa xuống.
”“Vâng.
” Dì Dung xoay người, nhưng vừa bước được hai bước lại dừng lại.
Trên cầu thang, hai chị em một trước một sau bước xuống.
Cô gái trên người đã thay một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ sáng ngời, kết cấu voan nhẹ nhàng mềm mại, hơi rủ xuống dài đến mắt cá chân, ở đôi chân trắng nõn lại có một màu đỏ chói mắt như vậy, ngược lại còn lộ là một diễm sắc tương phản mạnh mẽ.
Phục sức màu đỏ, hầu hết mọi người đều không thể kìm lòng trước diễm sắc của nó, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị tiêm nhiễm bởi khí chất mị tục này.
Nhưng, Minh Ca hoàn toàn không biết sự tồn tại của vấn đề này.
Tướng mạo của cô vốn dĩ chính là diễm lệ như vậy, đôi lông mày thanh tú rạng rỡ như một bông hoa hồng xinh đẹp, nở rộ lộng lẫy.
Kết hợp với một màu đỏ tươi diễm lệ, chính là hợp lại với nhau càng tăng thêm sự lộng lẫy.
Mái tóc dài được buộc thành một nụ hoa, hai sợi tóc xoăn đen nhánh hơi thả xuống, tuỳ ý rơi bên gò má trắng nõn.
Đã đẹp, lại có chút lười biếng hoa lệ.
Dáng vẻ của cô khi xuống tầng, giống như một nữ vương đang ở trên cao nhìn xuống thần dân của mình, khắp người từ trên xuống dưới toả ra một khí tức kiêu sa kiều diễm.
Sau lưng cô, chính là người hầu của nữ vương___Ồ, cũng chính là Minh.
Cẩu đông tây.
TừNhìn có vẻ như____hơi thấp.
Cậu thiếu với chiếc quần jean dài rách rưới, đầu tóc khô cong màu vàng, khi xuống tầng.
mái tóc vàng rung lên rồi lại rung lên, bước ra với một nhịp độ như ma quỷ.
Cùng nhau đi, giống hệt như là nữ vương và dã thú vậy.
Làm cho người ta kinh ngạc nhất ở trên khuôn mặt cậu thiếu niên lại không phải là vẻ cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn.
Mà là sự bình tĩnh đến mức gần như là…khôn ngoan?Bàn tay của Doãn Như Vi ở dưới bàn ăn, khẽ siết lại, một tia thất vọng lướt