Giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa, [Cô chỉ còn lại 8 giây thôi.
]Minh Ca dường như có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, càng ngày càng gần.
Đó là tiếng bước chân của một người đàn ông trung niên mập mạp đang dẫm lên thảm trải sàn, đang lộ ra vẻ phấn khích hèn hạ bỉ ổi.
Minh Ca dùng lực cắn mạnh môi dưới, một giọt máu tươi tràn ra, cơn đau khiến cho cô tỉnh táo trong giây lát.
Nhưng mà, không đủ.
Mãi mãi không đủ để khiến cho sự khô khan trong cơ thể cô dịu đi.
Một giây sau, Minh Ca bò dày từ mặt đất.
Trong căn phòng tổng thống này, ngoài phòng tắm và tủ quần áo, không còn chỗ nào có thể trốn.
Mà hai chỗ này, những người sắp đạp cửa xông vào kia, phát hiện ra không thấy bóng dáng tiểu bạch thỏ vốn dĩ đã bị bỏ thuốc đáng ra phải ngoan ngoãn nằm trên giường mặc người xâu xé đâu, e rằng điều nghĩ đến đầu tiên sẽ là mở cửa tủ rồi phòng tắm ra để tìm.
[À, đúng rồi, quên nói với cô, khi giá trị âm của cô đạt đến trăm vạn, cô cũng sẽ bị xoá sổ nhé.
] Hệ thống nhớ ra, lại nhắc cô một lần nữa, [Hiện tại cô chỉ còn lại 6 giây thôi đấy.
]Mẹ nó.
Minh Ca mắng chửi một tiếng, ra khỏi phòng tắm, chạy ra phía cửa sổ.
Chẳng trách cái hệ thống tử tam bát này cứ lải nhải vớ vẩn bên tai cô, cô mà không đứng dậy sẽ chết mất.
Hoá ra tinh vân trị một khi đến mức âm trăm vạn, cô sẽ lập tức bị xoá sổ.
Không đợi đến mười năm sau.
Hiện tại cô đã là -250000, gần kề đến một phần tư ranh giới bị xoá sổ rồi.
Nếu như kiếp này lại giẫm lên vết xe đổ, có quan hệ với “hiến thân địa vị” “quy tắc ngầm”, như thế thì thật là không khác gì trực tiếp dâng cho cái chết.
Cũng không phải là không có khả năng hồi sinh, nhưng hệ số độ khó e rằng cũng từ cấp S trực tiếp tăng lên đến chế độ địa ngục.
Minh Ca hít vào một hơi, rồi lại thở ra một hơi nóng thiêu đốt người ta.
Giọng nói của hệ thống đếm ngược thời gian, dưới tình cảnh này, nghe có vẻ hơi cay nghiệt, [4 giây.
]Đến bên cửa sổ.
Minh Ca quan sát một lượt.
Trong tim, không kìm nén nổi.
Cửa sổ sát đất bịt kín, mà chỗ này chính là… tầng 17.
Nhảy xuống cũng chỉ có chết.
Mà còn là thịt nát xương tan, là một loại chết rất khó coi.
Minh Ca nheo mắt, trong lòng có tính toán.
[2 giây.
]Tóc mai đen nhánh của Minh Ca rối bời, mồ hôi nhễ nhại, từ bên cửa sổ quay trở lại.
[1 giây.
]Minh Ca cầm một chiếc chân nến kiểu dáng Châu u, phần đế dày, phần đỉnh toả sáng sắc nhọn trong bóng tối.
Cô cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Cùng lúc này, bên ngoài phòng khách sạn có người quẹt cửa, “Ding” một tiếng.
Cửa, bị một lực thô bạo đẩy vào từ bên ngoài.
Tên đạo diễn trung niên hói đầu mập mạp với cái bụng bia, bước vào với bộ dạng say tí bỉ, xoa xoa tay, “Tiểu mỹ nhân, tôi tới rồi đây… nấc! ”Ông ta mò mẫm bổ nhào lên giường, trên giường lại trống không,