Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Hoài nghi


trước sau

Edit: Tagoon

Hải Phong vô ngữ cứng họng.

Lúc hắn công kích đám người bộ lạc Đại Hùng này, xác thật nghe thấy bọn họ hô lên, nói bọn họ không phải người của Thú Thần Điện.

Nhưng hắn khi đó không tin.

Rừng rậm mãng hoang bên này vốn không có kẻ mạnh như vậy, người này không phải ở Thú Thần Điện thì ở đâu?

Hắn lúc ấy một lòng muốn báo thù chuyện Thú Thần Điện vây công hắn, căn bản là bỏ ngoài tai lời nói kia.

Nhưng bây giờ...... Bây giờ hắn đã bị trói chặt, người trước mắt không cần thiết phải lừa hắn.

Cho nên...... Người này thật sự không phải người Thú Thần Điện, là hắn chủ động đi công kích đối phương nên mới tự mình hại mình bị đánh gần chết?

Hải Phong đột nhiên không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì, hắn thậm chí không muốn tin tưởng điều này: "Tất cả Thú Vương đều do Thú Thần Điện phong, đồ gốm lại càng chỉ Thú Thần Điện mới có, ngươi sao có thể không phải Thú Thần Điện?"

"Ta vẫn luôn sinh hoạt ở rừng rậm mãng hoang. Đừng nói chưa đi qua Thú Thần Điện, ngay cả đại lục Thú Nhân còn chưa từng đặt chân đến. Còn đồ gốm, ai nói chỉ Thú Thần Điện mới có? Bộ lạc chúng ta cũng có." Chu Tịch lúc này ngược lại đã tâm bình khí hòa, rốt cuộc trong tình huống hiện giờ, đối phương mới là kẻ xui xẻo.

Hải Phong tin tưởng.

Mà chính bởi vì tin, hắn lúc này phá lệ khó chịu.

Hắn đã làm cái gì vậy! Hắn vì cái gì phải chủ động xớn xác tìm đánh? Hắn thậm chí thiếu chút nữa mất mạng! Nói không chừng chờ lát nữa hắn sẽ phải toi đời!

Hải Phong trong lòng rất khó chịu, Chu Tịch ngược lại cảm thấy nằm ở trên mặt biển tùy tiện phiêu dạt còn rất thoải mái...... "Thần Thú quả ngươi nói ở chỗ nào?"

"Ở một cái đảo nhỏ chỉ mình ta biết đến." Hải Phong nói: "Ta đưa Thần Thú quả cho ngươi, ngươi thật sự có thể thả ta?"

"Có thể." Chu Tịch đáp. Hắn hiện giờ không thể làm gì người này, đành phải thả. Hơn nữa nếu thật sự có Thần Thú quả, cho Hùng Dã ăn, Hùng Dã sẽ trở thành Thú Vương, đến lúc đó cùng lắm để Hùng Dã đi đánh.

Cá voi hình thể rất lớn, nhưng chính bởi vì hình thể lớn, ngược lại trở thành khuyết điểm trí mạng...... Ví dụ như hắn nhảy lên trên người người này, chỉ cần bám thật chặt cố định thân thể xong là người này sẽ không có biện pháp công kích hắn, đánh cũng không khó.

"Lúc trước ta xin tha, ngươi vì sao không ngừng lại?" Hải Phong có chút bi phẫn. Thời điểm hắn bắt đầu xin tha, bị thương chưa có nghiêm trọng như bây giờ!

"Khi đó đánh đến hứng khởi, không để ý." Chu Tịch tỉnh bơ đáp.

Hải Phong: "......"

Trong khi Chu Tịch phiêu dạt trên mặt biển, người bộ lạc Đại Hùng nhìn mặt biển tĩnh lặng ngày càng lo lắng.

Ngay từ đầu bọn họ còn có thể nhìn thấy cự tượng cùng cá voi chiến đấu, nhưng sau đó, hai con cự thú lại cách bọn họ ngày càng xa, cuối cùng...... Cũng chỉ có cá voi ngẫu nhiên ở trên mặt biển lộ ra thân hình.

Nếu không phải lúc ấy trạng huống của cá voi thoạt nhìn thật sự không tốt, hẳn là còn đang trong chiến đấu, Hùng Dã đã định lập tức ra biển đi tìm Chu Tịch!

Không thấy cự tượng đâu, Chu Tịch sẽ không có việc gì chứ?

Mọi người còn đang lo lắng, kết quả ngay cả cá voi kia cũng không thấy nốt...... Bọn họ đã chìm sâu xuống biển.

Mặt biển được hai vầng trăng sáng chiếu rọi xuống sóng nước lóng lánh, lại dường như nhiễm một màu đen thâm trầm...... Hùng Dã nói với người bộ lạc Đại Hùng: "Các ngươi đi chặt một ít gỗ về làm bè!"

Trước đó vài ngày, Chu Tịch vẫn luôn nghiên cứu bè gỗ, còn làm một ít mô hình. Y lúc ấy cũng từng xem qua, lúc này bèn dự định làm một cái để đi tìm Chu Tịch.

Đám người Hùng Kỳ đi chặt gỗ, Hùng Dã lại đứng trên vách núi nơi bộ lạc Bờ Cát cư trú lúc trước, nhìn mặt biển phía xa trầm mặc không nói.

Chu Tịch mãi chưa trở về, trong lòng y vô cùng bất an, chẳng qua...... Cá voi kia cũng không xuất hiện, điều này có phải chứng tỏ Chu Tịch kỳ thật không có việc gì hay không?

Đám người bộ lạc Đại Hùng rất nhanh đã khiêng về một ít gỗ, Hùng Dã lập tức biến thành hình thú, dùng móng vuốt của mình khoan lên đầu gỗ.

Trư Chiến thấy thế nói: "Ngươi không cần lo lắng, Chu Tịch rất mạnh, nhất định sẽ không có việc gì."

Hùng Dã tập trung năng lượng vào chiếc móng vuốt 30cm của mình, rất nhanh đã khoan xong. Y biến thành hình người, mặc váy da thú: "Ta biết Chu Tịch sẽ không sao, nhưng hắn không biết bơi, ta muốn nhanh chóng tìm hắn trở về."

Chuyện Chu Tịch không biết bơi mọi người đều công nhận, hoặc là nói...... Dựa vào biểu hiện của Chu Tịch trước kia, hắn ngoại trừ nấu cơm phân biệt thực vật ra, những chuyện khác hình như đều không biết.

Nhưng bây giờ Hùng Dã nói như vậy...... Trư Chiến khuyên: "Hắn đã là Thú Vương, khẳng định không đến mức không biết bơi." Thú Vương thực lực mạnh như vậy, muốn đi trên mặt nước quá đơn giản!

Hùng Dã không nói gì. Y xé nhỏ da thú buộc chặt những khúc gỗ đó lại.

Lúc này, Độc Nhãn Lang đột nhiên mở miệng: "Ngươi lo lắng cho tên Chu Tịch kia như vậy làm gì? Hắn ta vẫn luôn lừa ngươi, một chút cũng không để bụng ngươi, chỉ là chơi đùa với ngươi thôi."

Hùng Dã nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn, Chu Tịch đối với ta cực kì tốt!" Cho dù Chu Tịch lừa y, khẳng định cũng là để ý y!

Không chỉ riêng Hùng Dã cảm thấy như vậy, người bộ lạc Đại Hùng đều cảm thấy thế.

Chu Tịch tuy rằng gạt người...... Nhưng sao có thể không để bụng Hùng Dã? Hắn rõ ràng mạnh như vậy còn ở bên Hùng Dã, nấu ăn cho Hùng Dã, đây mới là chân ái!

Hùng Kỳ càng cảm thấy như vậy. Hắn ban đầu còn có suy nghĩ Chu Tịch đi theo Hùng Dã là vì ăn, Chu Tịch không xứng với Hùng Dã quả thật quá không đúng. Chu Tịch mạnh như vậy, kỳ thật là Hùng Dã không xứng với Chu Tịch thì có?

"Hắn đối tốt với ngươi? Hắn đối tốt với ngươi mà lại ngay cả thực lực của mình cũng không nói cho ngươi? Các ngươi một đường tới đây, đều là ngươi hầu hạ hắn nhỉ? Ta thấy hắn căn bản không hề đặt ngươi vào mắt." Độc Nhãn Lang nói: "Kể cả hắn bây giờ thật sự đối tốt với ngươi thì thế nào? Hắn mạnh

như vậy, ngươi thì sao? Ngươi thì tính là cái gì? Hắn sớm hay muộn cũng sẽ vứt bỏ ngươi."

Hùng Dã nói: "Sẽ không, chúng ta đã ở dưới sự chứng kiến của Thần Thú kết làm bạn lữ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Chu Tịch vẫn luôn giúp y thì thôi đi, rõ ràng mạnh như vậy còn nguyện ý cùng y kết làm bạn lữ...... Chu Tịch sao có thể không thích y?

"Kết làm bạn lữ là có thể vĩnh viễn ở bên nhau? Ngươi đang nói chuyện hài hước gì thế! Ta trước kia cùng tiện nhân đó kết làm bạn lữ, hắn không phải vẫn xuống tay với ta đấy sao?" Độc Nhãn Lang cười lạnh nói: "Hiện giờ hắn đã sớm thay đổi một bạn lữ khác!"

"Ở dưới sự chứng kiến của Thần Thú kết thành bạn lữ là vĩnh viễn không thể tách ra!" Hùng Dã nói.

"Nào có chuyện như vậy, Thần Thú sao có thể quản chuyện này!" Độc Nhãn Lang nói.

Hùng Dã bị Độc Nhãn Lang phản bác, có chút tức giận: "Ngươi nếu như tiếp tục nói bậy, ta sẽ đánh ngươi!"

"Ta không phải nói bậy, vốn dĩ chính là như thế! Ta thấy tên Chu Tịch này căn bản là không để các ngươi vào mắt, chỉ là tìm một đám người hầu hạ hắn mà thôi!" Độc Nhãn Lang nói, lại nhìn về phía Trư Chiến: "Trư Chiến, ngươi lúc trước thế nhưng còn bởi vì hắn ra cái chủ ý bè gỗ bèn cảm kích hắn...... Ha hả, người ta là Thú Vương, nếu thật sự muốn giúp ngươi, hắn chỉ cần phẩy tay là có thể đưa ngươi qua sông. Hắn kỳ thật căn bản là không muốn giúp ngươi! Chỉ có ngươi còn coi hắn như người tốt!"

Trư Chiến nghe Độc Nhãn Lang nói, sắc mặt biến đổi.

Chuyện này, trước khi Độc Nhãn Lang nhắc tới hắn cũng đã nghĩ qua, trong lòng cũng không vui vẻ.

Hắn phải về cứu vợ con mình, trên đường khả năng sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng Chu Tịch nếu như nguyện ý hỗ trợ...... Lấy thực lực của Chu Tịch, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đưa hắn đến bờ bên kia.

Nhưng Chu Tịch không làm.

Chu Tịch vẫn luôn giấu giếm thực lực, căn bản là không muốn giúp hắn.

Trư Chiến cũng biết, Chu Tịch không tất yếu phải giúp hắn, nhưng trong lòng hắn khó chịu cũng là không thể tránh khỏi.

"Chu Tịch khẳng định không phải không muốn hỗ trợ, nhất định có nguyên nhân khác." Hùng Dã nói: "Hắn nói không chừng căn bản là không thể tùy tiện sử dụng năng lượng như vậy!"

"Hắn có nguyên nhân, vì sao không nói?" Độc Nhãn Lang đáp: "Ta thấy hắn chính là đang lừa các ngươi. Ngươi coi hắn là bạn lữ, nói không chừng hắn chỉ coi ngươi như đồ chơi."

Độc Nhãn Lang thật sự không cảm thấy giữa Chu Tịch và Hùng Dã có tình nghĩa gì sâu sắc.

Một Thú Vương, sao có thể thích một chiến sĩ thú trung cấp?

Trên mặt ả tràn đầy vẻ châm chọc, sau đó giây tiếp theo, ả đã bị Hùng Dã cho một cái tát.

Nữ nhân của bộ lạc Đại Hùng đều rất lợi hại, gấu mẹ mang nhãi con có khả năng còn mạnh hơn cả gấu cha. Hùng Dã lại không có quy củ không thể đánh phụ nữ. Độc Nhãn Lang khiến y bất mãn, y lập tức bèn động thủ.

Hai bên cứ thế đánh nhau, tuy rằng không có biến thành hình thú, nhưng cũng là từng nắm tay chạm vào thịt.

Người bộ lạc Đại Hùng đều nhìn đến ngây ngẩn, Trư Chiến sửng sốt trong chốc lát, đi lên bắt lấy Độc Nhãn Lang, hung hăng ném ả xuống đất: "Ngươi không thể bớt lắm mồm được sao?"

"Miệng mọc ở trên người ta, ta còn không thể nói?" Độc Nhãn Lang nói: "Trư Chiến, chẳng lẽ ngươi tin tưởng chuyện ma quỷ kết làm bạn lữ là sẽ không phản bội đó sao?"

Trư Chiến đương nhiên là không tin.

Hùng Dã nhìn vẻ mặt Trư Chiến, trong lòng cũng trầm xuống.

Chu Tịch xác thật đối với y rất tốt. Nhưng hắn lợi hại như vậy...... Là thật lòng cùng y kết làm bạn lữ sao?

Chẳng qua mặc kệ thế nào, nhanh chóng đưa Chu Tịch trở về mới là điều quan trọng nhất.

Hùng Dã lại đi làm bè gỗ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện