Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Thịt chiên


trước sau

Edit: Tagoon


Trái cây kia nhìn thực đáng yêu, nhưng vừa bỏ vào trong miệng một quả, Hùng Dã ngay lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng phun ra bên ngoài.


Đây là hương vị cỡ nào đáng sợ?!


Trong miệng y giống như đang ngậm lửa, đau không chịu nổi, nước mắt ứa ra giàn giụa. Dưới sự kích thích như vậy, y thậm chí còn biến thành hình thú, chạy đến khe núi, sau đó ôm chặt thùng nước lớn ở đó uống một ngụm phun một ngụm.


Trái cây kia khẳng định có độc!


Trái cây có độc như vậy, sau khi ăn vào thì phải nhanh chóng súc miệng thật nhiều lần!


"Hùng Dã, ngươi làm sao vậy?" Chu Tịch cầm một ít rau dưa trở về, thấy bộ dạng này của Hùng Dã thì lập tức chạy tới, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra cho Hùng Dã.


Hùng Dã khoẻ mạnh, toàn thân trên dưới một chỗ không thích hợp cũng không có.


"Ngao......" Tiếng kêu của Hùng Dã cũng bị thay đổi. Y cảm thấy đầu lưỡi của mình đã bị độc dược làm cho sưng tấy.


Chu Tịch biết chế tạo độc dược. Tại sao y thấy trong huyệt động có trái cây, lại một câu cũng không hỏi đã ăn rồi?


Y không chết trong lúc đi săn, ngược lại không cẩn thận bị độc chết, này cũng quá oan uổng!


Ừ thì, y cũng không nhất định sẽ chết, nhưng thật sự rất là khó chịu!


Gấu nâu khổng lồ nước mắt lưng tròng nhìn Chu Tịch, sau đó gối đầu lên đùi Chu Tịch, quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, một bộ lập tức sắp phải mất mạng.


Người trong bộ lạc bị hoảng sợ: "Hùng Dã đây là làm sao vậy?"


"Hùng Dã không có việc gì chứ?"


"Hùng Dã lúc trở về không phải còn rất tốt sao?"


......


Cũng chỉ có tư tế ý thức được điều gì: "Hùng Dã uống rất nhiều nước, còn nhổ ra...... Y có phải trúng độc rồi hay không?"


Chu Tịch biết Hùng Dã không hề trúng độc, cơ mà nói đến trúng độc...... Chu Tịch hỏi: "Ngươi có phải đã ăn ớt ta để ở trong sơn động không? Chính là loại trái cây nhỏ màu đỏ ấy."


Gấu nâu khổng lồ buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.


Chu Tịch: "......" Hắn tuy rằng rất thích ăn cay, nhưng trực tiếp ăn ớt cũng sẽ chịu không nổi, càng đừng nói Hùng Dã trước kia chưa từng ăn ớt bao giờ.


Hắn xem như minh bạch Hùng Dã đây là bị làm sao.


Chu Tịch nói: "Trái cây kia không có độc, chỉ là khi ăn sẽ khiến người cảm thấy không dễ chịu trong miệng...... Ngươi hẳn là vẫn có sức lực."


Hùng Dã ban nãy trong đầu nhét đầy các loại ý niệm, cảm thấy mình khả năng sắp mất mạng, hiện tại nghe Chu Tịch vừa nói như vậy......


Y đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình thật sự một chút vấn đề cũng không có, chỉ là trong miệng còn hơi đau.


Hùng Dã: "......"


Chu Tịch nói: "Về sơn động đi thôi."


Hùng Dã lập tức bò về sơn động —— Thật sự quá mất mặt! Y căn bản không có việc gì, lại ở dưới đó bày ra một bộ sắp chết!


Nhìn thấy Hùng Dã vào trong trong sơn động, Chu Tịch cũng trở về theo, sau đó liền nghe được Hùng Dã đã biến trở về hình người nói: "Shh...... Này rốt cuộc là thứ gì...... Shh......"


"Đây là gia vị, dùng để nấu ăn." Chu Tịch nói.


Hùng Dã khiếp sợ nhìn Chu Tịch —— Chu Tịch thế nhưng sắp dùng thứ này để nấu ăn, Chu Tịch điên rồi sao?


Những loại rau đó đã rất khó ăn, lại thả thêm cái này vào, còn có thể ăn sao?


"Thịt nướng gì đó, bỏ thêm ớt này vào ăn sẽ rất ngon." Chu Tịch lại nói.


Hùng Dã vội vàng lắc đầu: "Vậy...... Ta không cần."


Chu Tịch cũng không phải người thích áp bức người khác, lập tức cười nói: "Được."


Hôm nay Hùng Dã có chút sợ, vậy không ăn là được, nhưng về sau có thể cho Hùng Dã nếm thử.


Đương nhiên, Hùng Dã ngay từ đầu sợ là vì ăn không quen...... Trước có thể cho y ăn với lượng ít hơn.


Chu Tịch lấy rau mình dùng muối yêm, lại giã nát ớt ra, bỏ thêm muối đã được tinh luyện cùng một loại thực vật khi nướng thịt có thể làm tăng hương vị.


Hùng Dã rất thích ăn thịt dùng loại thực vật này để nướng, hắn cũng rất thích. Đương nhiên, hắn đối với thịt tương đối kén chọn.


Đang nghĩ ngợi, Chu Tịch bỗng chú ý tới con chim thật lớn trong sơn động.


"Chu Tịch, đây là con chim hôm nay ta bắt được, cho ngươi ăn!" Hùng Dã chỉ vào nó nói.


"Cảm ơn." Chu Tịch nói: "Thịt khủng long ngươi hôm nay được chia cho cũng mang về sơn động đi. Ta hôm nay làm đồ ngon cho ngươi ăn."


"Được." Hùng Dã đồng ý ngay lập tức, lại nhìn về phía thứ nước chấm đỏ rực Chu Tịch vừa làm: "Cái này, cái này......"


"Ngươi yên tâm, không bỏ thêm cái này cho ngươi." Chu Tịch nói.


Hùng Dã yên lòng, lập tức chạy xuống khe núi, sau đó yêu cầu với Hùng Hà một khối thịt to.


Bộ lạc cũng không dùng hết toàn bộ thịt để làm thành thịt hun khói, mà để lại một ít đủ ăn cho mấy ngày. Lúc này, mọi người đang lấy thịt chuẩn bị ăn cơm.


Ngày hôm qua Hùng Hà cho phép mọi người ăn thoả thích, hôm nay thì lại phân phối theo lao động. Lần đi săn này do Hùng Dã dẫn đầu, y được chia cho không ít. Những người khác so ra vẫn ít hơn, đặc biệt là người của đội thu thập.


Đương nhiên, sức ăn của bọn họ cũng nhỏ, ăn không hết quá nhiều.


Lúc này mọi người tụ lại bên nhau nướng thịt, nhìn thấy Hùng Dã mang thịt về sơn động thì có chút hâm mộ: "Nghe nói Chu Tịch sẽ làm cho Hùng Dã đồ ăn rất ngon."


"Đáng tiếc chúng ta không biết làm."


"Liền tính biết làm, chúng ta cũng không có nồi và nguyên liệu...... Hùng Dã hôm nay bắt một con chim lớn trở về, chúng ta thì chỉ có thịt khủng long."


......


Mọi người thở dài, bắt đầu gặm thịt nướng.


Bọn họ nên cảm thấy đủ. Đặt ở vài ngày trước đó, bọn họ căn bản thịt nướng cũng chẳng có mà ăn!


Trong lúc người của bộ lạc nướng thịt, Chu Tịch lấy "cái chảo" được Hùng Dã mài giũa đặt trên đống lửa.


"Cái chảo" này là hắn hồi trước bảo Hùng Dã mài, kỳ thật đã làm không sai biệt lắm. Nó có đường kính khoảng 60 cm, rất lớn, cũng rất mỏng.


Chờ cái nồi này bị thiêu nóng, Chu Tịch liền cho dầu vào trong, sau đó bảo Hùng Dã thái thịt thành từng lát, bỏ vào chiên.


Hắn ở một bên nồi chiên thịt chim khủng bố, ở bên kia thì chiên thịt khủng long, phân thật sự rõ ràng. Thịt khủng long là thái ra sau đó xoa bóp với muối rồi mới chiên, còn thịt chim khủng bố...... Hắn trực tiếp bỏ vào chiên, sau đó dùng một cây gỗ quét lên mặt trên một lớp tương ớt.


Hùng Dã thấy một màn như vậy, cảm thấy trong miệng có chút đau.


Thứ này ăn vào trong miệng sẽ rất khó chịu, Chu Tịch thật sự muốn ăn?


"Chu Tịch, thứ này ăn xong miệng sẽ đau, ngươi vẫn là đừng ăn." Hùng Dã lo lắng nói.


"Không có việc gì." Chu Tịch nói, dùng đũa gắp miếng thịt chim khủng bố kia lên ăn.


Thân thể này của hắn chưa bao giờ ăn cay, cho nên hắn đã bỏ rất ít tương ớt, kết quả ăn vừa vặn ngon!


Thịt chim khủng bố không ngon bằng thịt chim voi, hơi mang theo mùi vị. Nhưng nhờ có tương ớt, mùi vị kia bị che lấp đi...... Chu Tịch thực mau đã ý thức được, thịt có hương vị không nặng như khủng long thì về sau mình hoàn toàn có thể ăn.


Tương ớt quả thật là thứ tốt.


Trong khi Chu Tịch ăn thịt chim khủng bố chiên, Hùng Dã đang ăn thịt khủng long chiên.


Trong bộ lạc bình thường toàn trực tiếp nướng trên lửa. Thịt được nướng bằng cách này có rất nhiều khuyết điểm, tỷ như nói không ngấm vị, lại tỷ như nói ăn vào rất khô.


Nhưng thịt dùng dầu chiên thì không có vấn đề này.


Đặc biệt là Hùng Dã thích ăn thịt bóng nhẫy.


Thịt khủng long chiên sau đó rắc thêm hương liệu thật sự ăn quá ngon! Chỉ là chiên từng miếng một có hơi chậm!


Hùng Dã ngay từ đầu là Chu Tịch chiên thịt cho ăn, sau lại học được cách làm thì bắt đầu tự chiên ăn.


Chu Tịch thấy thế cũng mặc kệ y, tự mình chậm rãi chiên thịt chim khủng bố ăn.


Hắn nếu thật sự muốn ăn, kỳ thật có thể ăn còn nhiều hơn so với Hùng Dã. Hôm nay hiếm khi được ăn cay, lại càng ăn uống thả phanh.


"Chu Tịch, thật sự ăn quá ngon! Ngày mai chúng ta còn có thể ăn sao?" Hùng Dã hỏi.


Chu Tịch nói: "Có thể."


Hùng Dã tức khắc cao hứng lên. Lúc này, Chu Tịch lại hỏi: "Ngươi trong miệng còn đau không?"


Hùng Dã đã sớm không cảm giác, lập tức nói ngay: "Không đau."


Chu Tịch nghe vậy, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt chim khủng bố cho y ăn: "Ngươi nếm thử đi." Miếng thịt

này hắn chỉ cho một chút ớt, ăn hẳn là cũng sẽ không quá khó chịu.


Hùng Dã rối rắm nhìn vào miếng thịt.


Lúc trước ăn ớt cay đã khiến y có bóng ma tâm lý!


Nhưng Chu Tịch ăn đến cao hứng như vậy, giống như...... Thịt này ăn rất ngon?


Hơn nữa đây là Chu Tịch vất vả làm ra, vất vả nướng, y tổng không thể không ăn...... Hùng Dã cắn răng cắn một miếng.


Vừa ăn xong, đôi mắt y lập tức sáng lên.


Này...... quả ớt vừa nãy khiến y rất khó chịu bỏ ít đi một chút, thế nhưng phi thường ăn ngon!


"Loại hương vị này gọi là cay." Chu Tịch nói.


Hùng Dã gật gật đầu, ăn xong thịt chim khủng bố cay, lại ăn một miếng thịt không cay mà mình chiên.


Sau khi ăn như vậy, trong miệng y không cay, lại cũng cảm thấy...... Thịt khủng long không ăn ngon như trước nữa......


"Thịt khủng long của ngươi không phải trước khi chiên sẽ ướp với muối sao? Lúc ngươi ướp chỉ cần cho thên một ít tương ớt, như vậy vừa không quá cay, cũng có thể ăn được hương vị." Chu Tịch đề nghị.


Hùng Dã không chút do dự làm theo.


Cùng lúc đó, một cổ mùi cay thơm nức từ trong sơn động truyền ra bên ngoài.


Sơn động của Chu Tịch và Hùng Dã tương đối cao, theo lý mùi hương không dễ dàng truyền xuống phía dưới, nhưng không đấu nổi với người trong bộ lạc có cái mũi đều dùng rất tốt!


"Hùng Dã bọn họ đang làm cái gì? Thơm quá!"


"Hồi trước đi đổi muối, Chu Tịch tùy tiện làm ra cái gì cũng ăn ngon, nhưng cũng không thơm như vậy."


"Hùng Dã ngày mai có thể cho chúng ta nếm thử một miếng hay không?"


......


Người ở khe núi đều đầy mặt trông mong nhìn sơn động của Hùng Dã.


Cuối cùng, tư tế đứng lên, sau đó vỗ vỗ trường bào, bò tới cửa sơn động của Hùng Dã.


Thấy thế, Hùng Hà và Hùng Kỳ cũng lập tức đi theo, Hùng Bạch theo sát sau đó. Ngưu Nhị ngẫm nghĩ, xách theo Hùng Mao cũng đi lên, còn nói với Hùng Mao: "Ngươi mau biến thành tiểu gấu trúc." Hùng Dã rõ ràng rất thích thú hình của Hùng Mao, Hùng Mao muốn đi ăn trực thì biến thành hình thú là tốt nhất.


Ngưu Nhị tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng rất nhiều thứ trong lòng rõ rành rành.


Có quan hệ tốt với Hùng Dã đều chạy lên rồi, nhưng có một số người cũng ngượng ngùng đi cọ ăn.


Chẳng qua, hôm nay cứ ngượng ngùng đi, về sau vẫn còn có cơ hội. Thời gian kế tiếp, bọn họ có thể nghĩ cách giúp Hùng Dã Chu Tịch làm thêm chút việc......


Những người này nghĩ như vậy, nhìn sơn động của Hùng Dã nuốt một ngụm nước miếng.


Trong sơn động tràn ngập một cỗ mùi hương thịt xào ớt, mà cái đài cao trước cửa sơn động chen đầy người.


Tới đều là người có quan hệ tốt với mình, thậm chí còn bao gồm cả tư tế và tộc trưởng...... Hùng Dã tiếc nuối đưa cho tư tế một miếng thịt mình đã nướng chín.


Tư tế ăn xong, kích động nói: "Ăn ngon! Thứ này ăn quá ngon!"


Tư tế tuổi lớn, khẩu vị nặng, cũng không sợ cay, thậm chí mùi vị cay này còn kích thích khẩu vị của ông.


Tư tế ăn xong liền đến phiên những người khác.


"Ăn ngon!"


"Thật thơm!"


"Đây là loại hương vị gì?"


Những người này càng ăn càng kích động, cũng chỉ có Hùng Mao nhỏ tuổi nhất là có chút chịu không nổi. Nó dùng hình thú ăn thịt, sau đó cục bông đen trắng nho nhỏ liền bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.


Nhưng mà liền tính như vậy, nó cũng vẫn nhanh chóng bò dậy, đầy mặt trông mong nhìn vào thịt Hùng Dã đang nướng.


Cứ thế, Hùng Dã không còn rảnh để ăn cơm...... Chu Tịch lấy ra chén tương ớt mà mình làm đưa cho tư tế: "Đây là tương ớt, khi nào nướng thịt thì bỏ vào một chút là được."


Trên tay hắn vẫn còn rất nhiều quả ớt, tương ớt có thể làm lại, vẫn là tống cổ những kẻ quấy rầy thế giới của hai người đi trước là tốt nhất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện