Đêm đông, núi Khô.
Tuyết rơi lả tả cả ngày, đường núi bị chôn vùi sạch sẽ. Một lão già gầy quắt trầy trật tiến về phía trước, đệm tuyết nhẵn nhụi bị lão xới tứ tung.
Nghĩ đến chuyện tệ hại gần đây, thợ cắt tai lấy làm hối hận. Bản thân dẫu sao cũng có vài phần danh tiếng, kết quả chỉ vì gϊếŧ một tên trộm vô danh mà ngoan cố ra ngoài giữa ngày đông giá lạnh. Trộm thì chẳng bắt được, còn chân thì sắp bị thấp khớp.
Tên trộm này thoạt trông không giống cao thủ, ngờ đâu lại khỏe đến rợn người, chạy thẳng một đường ba trăm dặm. Đợi lão bắt được, đừng nói cắt tai, lão nhất định phải lột cả da mặt nó ra mới hả lòng hả dạ.
Quả là trời không tuyệt đường người, gió tuyết bất thình lình lắng lại, phía trước xuất hiện bóng dáng một người đàn ông. Người này mặc theo kiểu thợ săn, lưng hơi cúi, trong gùi chất đầy da lông và lâm sản, hông còn treo mấy con gà núi mập.
Thợ cắt tai bước thêm mấy bước, toan nhìn rõ hơn.
Thợ săn kia tuổi đời không lớn, cậu ta dùng một tấm vải bố to che kín nửa gương mặt. Mái tóc dài chải vội bị tuyết tan gom thành từng bó. Đôi tai chịu cóng đỏ bừng, nhìn đã biết chẳng được bao phần nội lực.
Thợ cắt tai yên tâm, bèn vọt đến sau lưng thợ săn.
"Này chú thợ săn nhỏ, phía trước có quán trọ nào không?" Miệng lão hỏi, mắt lão vẫn tiếp tục quan sát.
Tai của tên thợ săn này có hình dáng không tệ.
"Dưới vách đá bên kia có quán trọ." Bị hỏi bất ngờ nhưng thợ săn trẻ tuổi vẫn hoàn toàn trấn tĩnh, y trả lời điềm đạm. "Trên núi chỉ có quán này."
Thợ cắt tai mừng rỡ, khiến khuôn mặt già nua của lão càng thêm dữ tợn.
Ban đêm không tiện xuống núi, tuyết lại rơi mỗi lúc một dày. Tên trộm kia phải qua đêm bên ngoài ắt sẽ biến thành thịt đông, lão vào nhà trọ há miệng chờ sung là được. Trộm vặt cuối cùng vẫn là trộm vặt, tự mình đào hố tự mình nhảy xuống, giảm bớt bao nhiêu phiền hà cho lão.
Chẳng bằng cứ ăn mừng một phen trước đã--- tai của tay thợ săn này đẹp gớm, đáng giá cắt đem về.
Thợ cắt tai túm vai tên thợ săn, định kéo người qua bóp nát cổ họng cậu ta. Thế rồi tay còn chưa dùng sức, cảnh sắc trước mặt đã đột ngột thay đổi. Lão liếc xuống, không thấy ngực, nhưng lại thấy lưng mình.
Thợ cắt tai hai mắt trợn trừng, thi thể gãy cổ đổ rầm xuống tuyết.
Nửa giờ sau.
(đơn vị thời gian ngày xưa)
"Tiểu tử, bây đến chậm thế hử." Bà chủ quán trọ phủi phủi tay, lớn giọng nói. "Ta chỉ chờ bắc nồi thôi đấy."
Thợ săn trẻ tuổi vừa rồi- Doãn Từ cười khì đáp lại, đoạn tháo con gà bên hông xuống.
Bên này y vừa thả gà vào nồi xong xuôi thì bên kia bà chủ cũng đếm xong hàng, mụ đập mấy xâu tiền xuống bàn: "Như cũ, phần thêm vào là tiền công vất vả. Trời đông giá rét, mụ già ta đây chỉ trông cậy vào mỗi bát canh này."
Bà chủ họ Lý, người vùng núi thô kệch, gọi thẳng mụ ta là mụ Lý.
Mụ Lý năm xưa không có chồng, một mình dẫn theo một đôi con trai con gái đến đây mở quán. Hiện con gái mụ đã lập gia đình từ lâu, con trai thì lên trấn làm công, trong quán chỉ còn có mình mụ. May là núi Khô nghèo kiết hủ lậu, sơn phỉ cũng chẳng buồn ghé chân. Mụ Lý còn thuộc tạng người sinh ra đã to cao vạm vỡ, mở miệng một cái là có thể rống lật hai dặm đất, thế nên nhiều năm qua cũng không gặp phiền toái gì.
Ngày trước Doãn Từ từng nếm thử thức ăn của quán trọ này, mà nếm xong cũng lập tức hiểu ra lí do con trai con gái mụ ta vắt chân chạy mất--- tay nghề nấu nướng của mụ Lý quá dở, nhìn thì ngon nhưng vị thì quái, sợ là cho chó ăn nó cũng phải ói ra.
Quán này còn mở được, hoàn toàn nhờ vào lòng cầu sinh của mấy vị khách gần chết đói.
Dĩ nhiên Doãn Từ không muốn ăn mấy thứ này. Y cố tình dạy mụ vài ngón, ai ngờ mụ Lý lại sẵn lòng chi tiền bỏ của mua vài món ăn của y. Vì vậy sau mỗi lần đến đưa thổ sản vùng núi, Doãn Từ đều sẽ ở lại một đêm, ké hai bữa cơm nóng rồi đi.
Hiện giờ tuyết gào gió rú, trời tối như đít xoong. Đừng nói chi người thường, đến dân núi lão làng họ cũng chẳng muốn ra ngoài. Mụ Lý thắp chung đèn đặt ngoài sảnh trước, đến bánh bột ngô cũng lười làm. Mụ hâm nóng phần cháo còn dư buổi sáng, coi như đã chuẩn bị cơm canh cho khách.
Đầu kia, thịt gà bỏ kèm mấy của ngon trên núi, ninh nhừ trong nồi đất, mùi thơm tỏa ra dụ người nhầm lối. Đến giờ, lại mở nắp nồi, váng mỡ gà vàng ruộm nổi trên mặt canh, thịt gà mềm nhuyễn chìm chìm nổi nổi. Kết hợp với sợi mì mới luộc còn nóng hổi, làm một miếng giữa trời đông giá rét, thì có là thần tiên cũng phải bồi hồi.
Khi bát mì đầu tiên được xới ra, cũng là lúc phía ngoài truyền tới một tiếng két.
Có bóng người lảo đảo ngã nhào lên cửa, sượt qua ngọn đèn, hai người bên trong mới nhờ đó nhìn thấy rõ ngoại hình khách tới---- người này ăn mặc theo lối thầy lang trong giang hồ, mặt đeo mặt nạ trừ tà hở cằm, áo quần xộc xệch, bùn đất toàn thân, giày một đôi nay còn một chiếc, chiếc còn lại không biết đi đâu.
Hắn thở hồng hộc, người bốc hơi nóng hầm hập, không biết đã đi mấy dặm đường trong tuyết.
Xuyên qua hốc mắt trên mặt nạ, người nọ nhìn hai người- chủ yếu là nhìn cái bát trên tay mụ Lý- mấy lần với vẻ tội nghiệp, sau đó ngã ùm xuống đất, không nhúc nhích.
Mụ Lý: "... Chết chưa? Xin trời rủ lòng thương, đừng để hắn chết trong quán của ta. Này nhãi, mau tới xem thử giúp mụ già này đi."
Doãn Từ đặt muôi canh xuống đầy tiếc nuối: "Được rồi, mụ mang chậu nước ấm tới."
Đợi nước được mang ra, Doãn Từ tháo mặt nạ hắn ta không hề khách khí, rồi lau mặt thay hắn. Kiểm tra sắc mặt xong y mới tiện tay bắt mạch: "Mệt lả, ăn uống không đầy đủ, đói ngất."
Nhưng không thấy mụ Lý trả lời. Mụ nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia mà suýt thì giẫm chân vào chậu nước.
Lí do rất đơn giản, bởi vị khách không mời này tuấn tú bất thường.
Hắn thoạt nhìn chưa đủ ba mươi, ngoại hình không nữ tính nhưng lại cực kỳ diễm lệ, đến mức ngũ quan nơi nào nơi nấy đều ẩn chứa mấy phần yêu ma. Doãn Từ quen thấy mỹ nhân, nhưng vẫn phải ngạc nhiên trong chớp mắt. Mụ Lý nghiễm nhiên phải chịu sự choáng váng lớn hơn- núi Khô thâm sơn cùng cốc, đến cả lứa trẻ thanh tú không thôi mụ cũng chưa gặp bao giờ. Dung nhan vị này quả thực quá đà, lời tán thưởng của mụ đã hoàn toàn chuyển thành lời kinh hãi.
"Ôi ngài hồ tiên!" Giọng mụ Lý trở nên the thé.
Doãn Từ chưa kịp chen lời, mụ ta đã cắn răng múc bát cháo còn dư lại, tỏ ý bảo Doãn Từ bón cho người nọ ăn.
"Tạm thời cung phụng, tạm thời cung phụng." Mụ Lý xoa xoa hai lòng bàn tay, nhỏ giọng lầm bầm.
Sống hơn ba trăm năm, Doãn Từ chỉ mới gặp "hồ tiên" hóa người trong thoại bản. Thấy mụ Lý cứ quýnh cả lên, y cũng lười giải thích. Y nhận lấy bát cháo chó chẳng buồn ăn, lòng gan dạ sắt mà múc một thìa kề bên mép người nọ- dù gì y cũng thử rồi, không chết người được.
Đáng tiếc "ngài hồ tiên" lại tương đối sành ăn. Người nọ rên rẩm hai tiếng yếu ớt rồi quay phắt đầu đi, hàm răng cắn chặt.
Mụ Lý thấy mình có lòng người nào có dạ thì nhất thời nổi giận: "Khỏi, lôi gã hồ ly này ra ngoài đi, đừng để chết trong nhà là được."
Cũng xứng danh là một trong những điêu dân được cái vùng chó ăn đá gà ăn