Ngón tay Thời Kính Chi lạnh băng, lòng bàn tay hơi ướt. Đây không phải diễn, hắn đang thật sự sợ hãi. Doãn Từ cũng mặc kệ phép tắc mà nắm tay hắn chặt hơn.
Họa hoằn lắm mới gặp được chuyện vui, không thể để mất đối phương dễ dàng được.
Thấy Doãn Từ không hất tay mình, Thời Kính Chi thở phào, khẽ nói "cảm ơn", giọng nhẹ đến mức gần như không nghe rõ.
Doãn Từ chợt có một ý nghĩ lạ lùng- chẳng lẽ ban đầu họ Thời mừng rỡ như vậy khi mình đồng ý xuống mộ, là bởi hắn thật sự sợ ma, không muốn phải đi khám phá một mình?
Nỗi sợ có thể bó hẹp khả năng con người, phải vỗ về hắn mới được.
"Sư tôn."
"Ừ?"
"Trên đời này không có ma quỷ."
Thời Kính Chi chỉ xem lời y như lời thiếu hiểu biết của một chàng trai trẻ, hắn xoay người xoa đầu Doãn Từ: "Vi sư biết."
Doãn Từ tiếp tục dỗ hắn: "Người ta bảo mạng ta dai, chuyên khắc yêu tà. Dù có ma quỷ xuất hiện thì ta cũng có thể che chở sư tôn."
Thời Kính Chi quay đi, ánh mắt lẫn lộn cảm xúc: "Chuyên khắc yêu tà sao, vậy thì tuyệt quá."
Khi nói xong câu ấy Thời Kính Chi đột ngột bình tĩnh lại, mạch đập cũng ổn định hơn. Doãn Từ tương đối hài lòng.
Thuật pháp được thiết lập trong cửa đem lại cảm nhận đang tiến về phía trước trong một căn hầm thăm thẳm hơn là bước dần xuống thấp. Giáo Xích Câu dẫn tuốt đằng đầu, vừa dò vừa bước, cả đoàn di chuyển chậm chạp trong bóng tối.
"A Từ." Thời Kính Chi bỗng nắm chặt hơn, "Đi chậm một chút."
Dứt lời Thời Kính Chi lặng lẽ xoay người đeo thứ gì đó lên cổ Doãn Từ, đoạn chỉnh cổ áo cho y. Hành động của hắn diễn ra nhanh thoăn thoắt, dưới góc độ của người ngoài sẽ chỉ thấy hắn sửa áo cho đồ đệ mà thôi.
Doãn Từ cúi đầu, nhìn thấy một vật có hình thù tròn xoe- viên Phật châu đã được Thời Kính Chi dùng sợi mảnh xỏ qua và nay đem giấu trên người mình.
Doãn Từ gần như đã phải ngớ người trước sự phòng bị lúc có lúc không của đối phương. Dám trao gửi thứ này cho người khác, rốt cuộc hắn đang suy tính những gì?
"Giữ cẩn thận." Thời Kính Chi lại nắm tay y, bàn tay ấm áp hơn ban nãy.
"Sư tôn không sợ ta bỏ chạy sao?"
Thời Kính Chi đáp: "Nếu ngươi thật sự muốn bỏ chạy thì hãy nhớ dù ngươi có chạy đến đâu, vi sư cũng có thể mang ngươi trở về."
Doãn Từ: "..." Thôi được rồi, cứ cho hắn nằm mơ trước vậy.
Cuối đường hầm le lói ánh sáng xanh, đến nơi mọi người đều nháo nhào dừng bước.
Cảnh tượng trước mắt như hiện ra từ một thế giới huyền ảo.
Mà Doãn Từ lập tức kéo ngã Thời Kính Chi ngay khi nhìn rõ cảnh tượng ấy. Thời Kính Chi chưa kịp cất lời đã bị máu tươi còn ấm từ những người xung quanh bắn văng lên mặt.
Mọi người đã đến cuối đường hầm. Trong lúc họ bị cảnh tượng tầng thứ hai làm cho chấn động, những sợi tơ thép đã vót tới từ sau như bão táp.
Các môn phái lớn dày kinh nghiệm chiến đấu không mất nhiều người. Nhưng những người còn lại thì không may như thế- vô số kẻ bị sợi thép cắt thành mấy khúc, máu và nội tạng vương đầy ra đất.
Đội ngũ xấp xỉ ba trăm, trừ đi một số người bị thương nán lại tầng một, thì nay chỉ còn không tới một trăm người.
"Tàn, tàn nhẫn quá. Doãn huynh đệ, ngươi phản xạ nhanh thật đấy." Kim Lam phản xạ hơi chậm, nằm rạp xuống hơi muộn, thành ra bị xén mất không ít tóc sau đầu.
"Trực giác. Cảm giác vừa rồi rất giống với khi bị thú dữ trên núi theo dõi." Doãn Từ cố tình giải thích kiểu thần bí.
Đúng như y dự đoán, ngoại công của Thời Kính Chi không tốt, khiến cho hắn suýt thì biến thành vong hồn dưới thép. Sư phụ gà mờ của y vẫn còn ngẩn tò te ngồi bệt dưới đất.
Doãn Từ ngồi xổm xuống chọt má hắn: "Sư tôn xem này, ta đã bảo mạng ta dai nhách mà."
Thời Kính Chi chậm rãi đưa tay nắm chặt tay y: "Đồ nhi ngoan, vi sư không có gì báo đáp, chỉ đành lấy thân... phủi phui, chỉ đành hứa kiếp sau làm trâu làm ngựa."
Doãn Từ gợi ý thẳng thừng: "Sư tôn có thể tăng tiền tiêu vặt cho ta."
Thời Kính Chi lập tức nghiêm túc: "Chuyện này ấy à, chuyện nào ra chuyện đó chứ."
Đa số đều đã quen lăn lộn chốn giang hồ nên hoàn toàn không sợ xác chết. Chỉ có phái Trường Nhạc hầu như mất sạch toàn quân là lão chưởng môn cây sậy vẫn khóc quặn lòng mề. Những người còn lại nhanh chóng chấn chỉnh hàng ngũ, quan sát phong cảnh trong tòa "Điện Thành Tiên".
Diêm Bất Độ chọn thời điểm khá hợp lý. Cảnh tượng trong điện quả thực làm rúng động lòng người, khiến ai nấy đều không kịp phản xạ.
Bất đồng với con đường người giấy, Điện Thành Tiên đứng trên mặt hồ, được bao bởi ánh lạnh rợp trời. Dưới chân không có đất, chỉ có mặt băng với những đường vân lề lối. Chất lỏng dưới băng lóe sáng âm u và trong văn vắt.
Bởi vậy nên họ có thể dễ dàng nhìn rõ cảnh vật dưới hồ- từ san hô đến đá sỏi cầu đường đều được làm bằng xương cốt trắng óng, hiển nhiên không thiếu xương người trong số đó. Xương cá bị yểm pháp thuật đang nhẩn nha bơi lượn.
Xung quanh tỏ như ngày. Ánh sáng mảnh mai phủ lên xương cốt, sự sống bị giam dưới lớp băng dày.
Nơi này giống một nấm mồ hơn là cung điện.
Phong cảnh giữa hồ là nguy nga nhất. Xương cá khổng lồ nằm chính giữa không gian. Rất hùng vĩ. Đầu cá chếch lên, nửa thân cá chìm dưới lớp băng, đuôi cá được nối liền với xương rắn một cách khá tự nhiên. Xương rắn uốn lượn khắp tầng hai, khoanh xương cuối khảm trên mặt băng chia thành vô số lối đi.
Cá chép vượt Long môn, ngụ ý cát tường, ấy vậy mà bầu không khí vô cùng u ám.
Thời Kính Chi: "... Diêm Bất Độ hiểu nhầm gì đấy về hai chữ 'Thành tiên' hả? Con cá chép của hắn mới hóa xong được nửa thôi, hay ý là mắc kẹt ở Long môn?"
Doãn Từ vuốt mặt, xem ra tên nhóc này vẫn còn gan chán, định thần nhanh như gió kia kìa.
Mọi người hoàn toàn không hề chú ý đến con cá chép hóa rồng dang dở, bởi mê cung hài cốt tráng lệ vẫn sờ sờ ngay trước mắt. Không có gợi ý, nghĩa là chưa có cơ sở phân nhỏ đội. Nếu để cả đám cùng dò thì có mà dò đến ngày chạch đẻ ngọn đa.
"Đừng tìm, không có gợi ý đâu. Diêm Bất Độ tạo nó ra để phòng kẻ gian, không phải cho người vào thưởng ngoạn." Ô Huyết bà nói hời hợt. "Đã đến nước này, mọi người chỉ có thể tự chọn đường."
Bà ta gõ gậy xuống mặt băng, đoạn dẫn giáo Xích Câu vào mê cung trước.
Một hiệp khách có vẻ muốn dựa hơi giáo Xích Câu nên vội vàng bám sát. Chẳng ngờ gã vừa bước xuống mặt băng thì mặt băng đột ngột sụp xuống, gã rơi tõm vào hồ.
Gã bị bọt nước tựa ngọc vây kín. Sau khi bọt tan đi, tất cả quần áo, vũ khí, thân xác của gã đều bị hòa tan hết, chỉ còn lại một bộ xương trắng xóa và hệ thống mạch máu nguyên vẹn làm người ta rợn mắt.
Mạch máu đỏ mờ rất tinh xảo. Nó rời ra khỏi bộ xương rồi trôi lững lờ chốc lát, cuối cùng chìm xuống đáy hồ, dần dần mất đi màu sắc và tan tành trong cát.
Chưởng môn phái Trường Nhạc đã sắp sụp đổ. Lão muốn vòng về đường cũ nhưng lại nhận ra sau lưng chỉ có bờ tường vững chắc, đường hầm đã biến mất từ lâu.
"Giáo Xích Câu điều nội lực xuống bàn chân." Nghiền ngẫm một hồi Thi Trọng Vũ lên tiếng. "Các vị hãy tụ chân khí xuống bàn chân liên tục, không được thả lỏng."
Đoạn nàng bước lên mặt băng làm gương, mặt băng quả nhiên không vỡ.
Thời Kính Chi trầm ngâm rồi ngồi xổm xuống: "A Từ, lên đi, vi sư cõng ngươi."
Doãn Từ khách sáo một phen: "Sư tôn, làm thế thì lại..."
"Không sao, ta cũng không thể bỏ mặc ngươi ở nơi này." Thời Kính Chi không do dự. "Chúng ta đi theo phái Thái Hành sẽ không nguy hiểm quá mức."
Thời Kính Chi cao