Tiễn Thần

Người quen cũ


trước sau

Doãn Từ bị choáng nhất thời.

Trong mắt y, mặt đất dâng lên, trần nhà sập xuống, vách tường bốn phía thu lại. Nỗi sợ vô biên từ thẳm sâu trí nhớ tràn ra, lông tơ trên người dựng đứng, mạch máu y như cũng đóng băng. Mọi cảm giác chợt trở nên mê man và ảm đảm, chỉ còn mùi máu xộc lên nồng nặc khoang mũi.

Ánh lửa dần tan, vạn vật méo mó vặn vẹo và tăm tối. Tựa như ngày ấy...

"Chiêu thức không tồi." Doãn Từ ngước mắt.

Dầu rằng đã hành tẩu giang hồ đằng đẵng mấy thập niên, dù đã sát sinh vô số, thì khi đối diện với cặp mắt kia Lục Phùng Hỉ vẫn không thể nén nổi cơn rùng mình.

Đối thủ của lão không những không ngã xuống mà sát ý còn mạnh hơn. Ánh mắt này- không còn là ánh mắt lệ quỷ, lệ quỷ chí ít cũng từng là người sống. Mà kẻ đối diện với lão giờ đây lại giống với một ma vật sinh ra và lớn lên trong đêm tối hoàn toàn.

Lục Phùng Hỉ trợn trừng con mắt nhìn đối phương vẻ kinh hãi. Nhưng lão mới định cất lời thì đã phát hiện ra mình không còn môi, răng, và lưỡi.

Đối phương đứng giữa màn mưa máu, trên khuôn mặt hung tàn là đôi mắt vô hồn gấp nghìn lần hố hiến tế. Tầm mắt lạnh băng xuyên qua lão nhìn về một nơi nào đó giữa hư vô.

Chớp mắt tiếp theo, Lục trưởng lão không thể thấy thêm điều gì nữa.

...

Doãn Từ tự cho mình một bạt tai, lúc này mới bình tĩnh được hơn chút. Tiếc rằng tỉnh táo quá muộn, Lục Phùng Hỉ đã bị xé tan thành mảnh vụn, bây giờ gom được xác cũng khó nữa là ném vào hố hiến tế.

May sao y vẫn giữ được đôi phần lý trí cuối cùng, nhớ đến cái mũi hồ ly của Thời Kính Chi, không để quá nhiều máu bắn lên thân.

"Âm Bi Hãi sao, lấy tên rất xác đáng."

Dùng thuật pháp âm thanh khơi gợi nỗi sợ chôn sâu dưới đáy lòng, y chưa từng thấy chiêu thức nào sống động đến thế. Xem ra những năm mình ẩn dật khỏi giang hồ, Lăng giáo đã nghiên cứu ra mấy thứ kỳ ba.

Doãn Từ nhặt chiếc chùy từ giữa đống bầy nhầy máu thịt, lúc này mới thấy rõ chất liệu của nó- xương người. Xét độ cứng mềm thì khả năng rất cao là xương trẻ con.

Lăng giáo vẫn là Lăng giáo xưa, trăm năm không đổi khác.

Doãn Từ cười lạnh, cầm ngọn đuốc lên. Chỉ trong chốc lát y đã niết tan chiếc chùy rồi thiêu thành tro bụi.

Y lại xách ba gã đệ tử Lăng giáo, tiện tay rút gươm đeo bên hông một gã rồi lần lượt ném chúng xuống hố hiến tế. Cột đá rầm rầm vang lên, hạ xuống một khoảng lớn.

Còn thiếu sức nặng hai người.

Doãn Từ tiến về phía tăng nhân chùa Kiến Trần, chỉnh cho đối phương một tư thế nằm tự nhiên hơn. Sau đó y xác nhận tình trạng khô ráo của Áo Da Quỷ, đoạn phơi nó lên chỗ cao thoáng gió.

Xong xuôi y ngồi bên thành hố tế, nhìn xuống đáy vực thẳm sâu. Y trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi xắn vạt áo quần để lộ cái chân trần. Làn da tái nhợt tì lên phiến đá gồ ghề, lưu lại một vết hằn đỏ nhạt.

Ánh kiếm sắc lạnh vụt lên.

Chân trái Doãn Từ bị chính bản thân y chặt đứt, rơi xuống hố sâu. Không lâu sau vết cắt nhô ra thứ gì như rễ cây bằng máu, chúng gom lại, bọc kín vết thương, tạo thành xương máu mới đến tận khi chân trái hoàn toàn mọc ra nguyên vẹn.

Doãn Từ bình thản chém nhát thứ hai. Chân trái vừa tái sinh lại lần nữa bị cắt đứt, máu tươi phun ồ ạt trên miệng hố. Máu thịt rớt trong trúc trắc, nó va đập vào vách đá làm vang lên chuỗi âm thanh rền rĩ.

Lặp đi lặp lại hơn mười lần như vậy, cuối cùng, cột đá rung chuyển, hoàn toàn hạ xuống.

Mọi chuyện đã xong xuôi. Tiếp theo y chỉ cần mặc Áo Da Quỷ, đưa hòa thượng ra ngoài, bịa đại một lời nói dối- dối rằng họ gặp cao thủ không rõ thân phận. Cao thủ đánh ngất y và hòa thượng, hạ được cột đá bằng cách gì không biết, rồi mất tích.

Hòa thượng dính một chưởng Loạn Tâm của y tất sẽ nhớ nhớ quên quên, có nhớ cũng chỉ nhớ được đại khái, sẽ không thể tường thuật rõ ràng.

Có điều trước đó y vẫn phải chiếm bảo vật trấn cột cái đã.

Doãn Từ nhảy lên cột đá, quả nhiên đỉnh cột được đặt một hòn Phật châu. Chẳng qua lớp bụi quanh Phật châu bất bình thường, trông giống đây vốn dĩ là vị trí cho một thứ gì đó khác, giữa chừng mới đổi thành Phật châu.

Lại nghĩ điện Đăng Tiên không có yêu vật, tình huống trong quỷ mộ ngày càng kỳ dị.

... Không biết sư phụ gà mờ của y có thể sống sót qua tầng này không nữa.

Không lâu trước đấy, tại một gian thạch thất khác.

Thời Kính Chi đập vào vách đá đánh bốp, tiếng va chạm vang lên lanh lảnh. Hắn rên rẩm mất hồi lâu mới có thể thoát khỏi sự khống chế của thuốc mê. Khi ánh lửa bùng lên, hắn vẫn ngồi xoa chân dưới đất.

Cột cờ "thuốc đến bệnh tan" quá dài nên thòi ra ngoài bọc dịch, thành ra lại bị nước hồ ăn mòn cả đoạn, chỉ còn lại hai chữ "bệnh tan". Thời Kính Chi chống cột cờ đứng dậy, đau lòng thở dài mấy hơi nẫu cả ruột gan.

Cột đá giữa phòng là "Khổ Biệt Ly", hắn biết điều này. Cách hắn mấy bước, người của phủ Dung Vương đang đứng yên lặng, kiệu cũng khôi phục trạng thái ban đầu.

Ngoại trừ người trong kiệu và bốn cao thủ của phủ Dung Vương, còn có hai hiệp khách độc hành mới khoan thai tỉnh dậy, đang bận xem xét xung quanh.

Tính thêm cả hắn thì gian phòng có tổng cộng tám người. Khổ Biệt Ly cần sức nặng của xấp xỉ năm người, nếu như cộng...

Hắn nghĩ được nửa chừng thì các cao thủ của phủ Dung Vương đột nhiên hành động, ném thẳng hai hiệp khách độc hành xuống hố hiến tế. Sau thoáng chốc im phăng phắc, dưới hố hiến tế vọng lên tiếng người kêu thê thảm.

Cột đá hạ xuống một khoảng.

Bốn tên cao thủ xoay người nhìn Thời Kính Chi, khi chúng sẵn sàng phóng tới...

"Khoan, ta nói với hắn vài câu trước." Người trong kiệu rốt cuộc cất lời, giọng giống của một người đàn ông trẻ tuổi.

Một chiếc quạt xếp vén mành kiệu, người trong kiệu lộ mặt bước ra. Mặt mũi gã trông cũng đàng hoàng, xứng với mấy chữ công tử kiệt xuất.

Gã gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, giọng chế giễu: "Gì đây, lại đổi mặt nạ?"

"Cứ gặp chợ phiên là ta lại mua thêm chiếc mới, coi như để kỷ niệm." Thời Kính Chi thoải mái gỡ mặt nạ.

Ngoại hình người trong kiệu rất khá, nhưng so với Thời Kính Chi thì chẳng khác nào lá xanh dưới bông hồng, mà còn là cái loại lá có đốm đầy bệnh tật.

Có vẻ gã cũng nhận ra, nên bèn xòe quạt xếp che khuất nửa mặt. Bốn chữ "Chẳng ngại sóng cả" phượng múa rồng bay trên quạt thoạt nhìn là biết chữ của học giả tiếng tăm.

Gã nhìn Thời Kính Chi chòng chọc: "Ngươi còn gì muốn nói không?"

"Có chứ." Thời Kính Chi cười mỉm, "Không ngờ ngươi dám đích thân xuất hiện. Kiệu ngươi trông quý giá đấy, dạo này ta hơi túng tiền, xin mượn chút..."

"Hoang đường." Đối phương hơi giận dữ. "Ta đang hỏi ngươi, ngươi sắp bỏ mạng tại đây, còn có lời gì muốn nói?"

Thời Kính Chi thở dài: "Phái người bám theo ta trên con đường người giấy, quả nhiên ngươi vẫn bộp chộp như thường."

"Nếu không phải ngươi gặp may

được đồng hành cùng Thi Trọng Vũ, thì ngay cả điện Đăng Tiên ngươi cũng chẳng còn mạng mà vào." Gã cười khẩy.

"Đã nói đến tận điện Đăng Tiên mà ngươi vẫn không nhận ra có gì kỳ lạ sao?"

"Ý gì?"

"Điện Đăng Tiên... không, quỷ mộ quá hiền hòa, không phải phong cách của Diêm Bất Độ."

Người trong kiệu liếc nhìn cột đá: "Ngươi gọi cái này là 'hiền hòa'?"

"Tầng một vốn không khó nên giữ nguyên được bố cục ban đầu là chuyện thường tình. Mà tầng hai ấy à, không gian trong điện bát ngát thế này, nếu chỉ để bố trí Xương Nguyền Xác Nổ và bọc dịch sa hồ thì không cần xây cất mê cung kỹ càng đến thế."

Người nọ nhíu mày: "... Nói tiếp đi."

"Quan trọng ở chỗ Xương Nguyền Xác Nổ có thể giảm bớt số người, 'Khổ Biệt Ly' cũng vậy, nhưng đặt cơ quan bọc dịch ngăn giữa thì thiếu thẩm mỹ quá."

Thời Kính Chi ngồi xuống đất rất tự nhiên, tay phải chống cằm: "Giáo chủ Lăng giáo coi lăng mộ là thánh địa, dù có muốn đặt bẫy dụ giang hồ tranh đấu thì làm thế này cũng rất ngược đời. Quỷ mộ vốn phải ẩn giấu hằng hà sa số cơ quan, chứ không phải một trò chơi chỉ dẫn nhập nhằng."

Người trong kiệu: "... Lần đầu ta thấy có người muốn nhiều cơ quan."

"Nếu là ta, ta sẽ giấu vô số yêu vật và pháp trận nguyền rủa giữa mê cung, sau đó chia tách đám đông rồi từ từ gϊếŧ chết. Đợi đến khi số người sót lại đạt đến một con số nhất định, thì mới để đất trời đảo lộn, bọc dịch xuất hiện ngẫu nhiên, nhảy trúng hay không phải dựa vào may mắn."

"Mỗi phòng chỉ để lại hai người, Khổ Biệt Ly cần một người rưỡi. Như vậy muốn thoát ra nhất định phải để lại vài mảnh tay chân. Chờ cho người đầu tiên thoát ra, toàn bộ các gian thạch thất còn lại đều sẽ bị đóng kín, kẻ sống sót cuối cùng là kẻ duy nhất được tiến vào tầng thứ ba. Tay không tấc sắt, thiếu mất tay chân, chỉ có thể tuyệt vọng chết mòn khi mục tiêu ở ngay trước mắt."

Nói đoạn Thời Kính Chi lại cười rạng rỡ: "Thế có phải giống 'quỷ mộ' hơn không?"

Người trong kiệu cười nhạt: "Giống không không biết, chỉ biết ngươi và gã họ Diêm thuộc cùng một loại người."

"Đừng vội, ta chưa nói hết." Thời Kính Chi khoát tay.

Áo quần xộc xệch, động tác hững hờ, và đôi mắt phượng ngậm cười khiến hắn không khác nào tà tiên trong truyền thuyết dân gian. Trái ngược với những gì hắn từng thể hiện, khí chất êm dịu quanh người Thời Kính Chi đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn uy nghiêm lừng lẫy.

"Kẻ đã sống một đời kiêu hùng như Diêm Bất Độ tuyệt đối không ngu ngốc hơn ta. Ta cả gan đoán rằng, Phật châu chỉ được Diêm Bất Độ bỏ vào sau khi quỷ mộ hoàn thành. Để đảm bảo một lượng lớn cao thủ còn sống sót, gã gϊếŧ sạch yêu vật trong điện Đăng Tiên, rồi lại sửa toàn bộ quy luật thuật pháp. Vừa chắc chắn mọi người sẽ tranh giành Phật châu, vừa không khiến toàn quân tuyệt diệt."

Đối diện với khí thế quá áp bức, người trong kiệu bắt đầu nóng nảy: "Thì sao? Suy cho cùng cũng chẳng phải là gã muốn đưa Phật châu ra ngoài quỷ mộ làm hỗn loạn giang hồ à?"

"Đúng, gã lấy quỷ mộ bàn đạp. Nói cách khác, lăng mộ với gã không quan trọng nữa."

Người nọ chợt nín thở: "Ý ngươi là..."

"Diêm Bất Độ không ở trong mộ này. Thị thịt thật sự tồn tại, mà Phật châu khả năng chính là manh mối."

Thời Kính Chi dùng ngón trỏ chấm lên môi mình.

"Phật châu của ta không ở trên người ta. Ta có thể chắc chắn, nếu ta chết thì ngươi vô phương chiếm đoạt được nó."

"Ngươi đã chi không ít bạc cho ma giáo nhằm lấy thông tin về quỷ mộ, đúng chứ? Sao nào, định tự mình gom hết Phật châu khoe mẽ với đại ca? ... Không chiếm được hoàn chỉnh mà ngươi cũng dám dâng lên?"

"Hỗn xược! Ngươi mà cũng dám gọi 'đại ca'?" Đối phương tái mặt.

"Chảy cùng dòng máu, cớ gì không gọi được? Ta có gọi thẳng mặt thì hắn cũng phải đáp lời."

Thời Kính Chi hờ hững nói.

"Kể cũng lạ, rõ ràng ngươi mới là kẻ hỗn xược trước. Dù gì ta cũng là huynh trưởng của ngươi, Tiểu Thất. À, nếu ngươi thích nghiêm túc... thì gọi một tiếng ca ca xem thử thế nào, phải không hả Dung Vương điện hạ?"

Người trong kiệu- Dung Vương Hứa Cảnh Minh bị mắng cho nghẹn lời, ánh mắt gã lẫn lộn giữa đề phòng và căm ghét, không hề tán thưởng hay tôn trọng.

Thời Kính Chi ngó lơ thái độ của gã, mỉm cười .

Hứa Cảnh Minh lùi về sau hai bước, hồi ức quen thuộc tràn vào tâm trí.

Ngày ấy còn nhỏ, gã đã quên nhiều chuyện. Nhưng cảnh tượng lần đầu gặp vị "huynh trưởng" kia, Hứa Cảnh Minh lại nhớ rất rõ ràng.

Thái tử dắt tay gã đứng ở xa xa phía ngoài vườn. Trong vườn, Thời Kính Chi đang ngồi hướng mặt về hồ mà ngẩn người dưới mái đình hóng mát. Một lát sau, dường như nhận thấy hai người, Thời Kính Chi xoay đầu, nét mặt trầm lắng không giống một đứa trẻ con.

Năm đó Thời Kính Chi cũng còn nhỏ tuổi, ngoại hình đẹp bất thường, đẹp đến mức không giống người trần mắt thịt. Hắn và hoàn cảnh xung quanh hắn đã hoàn toàn tách biệt, như một vật trong tranh bị bóc rời khỏi nền tranh.

"Ca... ca...?" Hứa Cảnh Minh nhỏ tuổi chỉ về phía đình hóng mát.

"Cảnh Minh, không phải 'ca ca'."

Thái tử cúi đầu, bình tĩnh nói.

"Đấy là quái vật."

_______

Tác giả có lời:

Thời Kính Chi: Ta cởi lớp vỏ bọc đầu tiên để đây trước.

Nói chung chắc giống hai củ hành tây xé nhau...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện