Thời Kính Chi tỉnh lại không lâu sau đó.
Lúc ý thức trở về, hắn thấy Doãn Từ đang nằm bên cạnh. Thời Kính Chi lần mò tìm ra khuôn mặt Doãn Từ- vẫn thở, không chết.
Hắn yên tâm, lại thử thắp dương hỏa, lúc này ánh sáng hiện lên như thường. Thời Kính Chi chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không an lòng về đồ đệ. Hắn dìu Doãn Từ, hì hà hì hục tiến về phía trước. Dọc đường, mọi người hoặc bất tỉnh, hoặc không thể cử động.
Nếu quan tài hình người còn tồn tại thì tuyệt đối sẽ không chừa đường sống cho người khác, hẳn nó đã bị phá hỏng.
Nhưng nếu là phá hỏng bình thường, các vị cao thủ cũng không đến nỗi toàn bộ đều im phăng phắc. Nếu bọn họ cũng bị đánh ngất như mình...
Có lẽ người áo trắng đấy đã hành động.
Thời Kính Chi thoắt rợn sống lưng, hắn lục lọi trên cổ Doãn Từ cả buổi, thấy Phật châu nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Mục đích của người áo trắng không phải Phật châu, nếu không hắn ta chỉ cần thừa nước đục thả câu và gϊếŧ sạch mọi người là được.
Hắn ta không có hứng với Phật châu, vậy sẽ chú ý đến đồ khác.
Tuy nhiên Thời Kính Chi không quan tâm- hắn không hứng thú gì với các trân bảo khác. Mình và đồ đệ còn sống, còn Phật châu, thế là đủ.
Được hắn dìu hồi lâu thì Doãn Từ tỉnh lại. Y chớp mắt mấy cái vẻ mơ màng, rồi khàn giọng hỏi: "Sư tôn?"
"Ấy, ta đây." Thời Kính Chi khẽ trả lời. "A Từ, ngươi tự mình đi được chứ?"
"Hơi choáng... nhưng đi được. Sư tôn, các tiền bối thắng rồi à?"
"Thắng rồi." Thời Kính Chi vẫn cẩn thận đỡ y.
Hai người tiến về phía nhiều người nằm la liệt nhất, cuối cùng cũng tìm được quan tài hình người đang nằm trong xó xỉnh- nó chồng chất vết thương, cổ nứt toạc trông đến là gai mắt. Thời Kính Chi thả Doãn Từ, lấy dao xắt thuốc và phủ dương hỏa lên dao.
Pháp trận đã được phá giải, quan hình người lập tức yếu hẳn đi. Dương hỏa trời sinh khắc tà vật, quan tài hình người bị lưỡi dao dễ dàng mổ xẻ.
Bảo vật trong quan không ít không nhiều nhưng cái gì cũng quý.
Ngoại trừ roi Tang Linh của Diêm Bất Độ, bên trong còn có một danh kiếm mất tích đã lâu và một thanh ma đao ác danh lẫy lừng. Bên cạnh đó là các tài liệu dính vài dấu máu, đoán chừng là sách hiếm mà Lăng giáo cướp về.
Ba hòn Phật châu nằm gọn giữa đống bảo vật được Thời Kính Chi thận trọng nhón lên.
Hắn suy tư một hồi: "A Từ, vi sư thắp đuốc cho ngươi, ngươi đi đánh thức các vị xung quanh... đừng quên người của Duyệt Thủy các nữa."
Doãn Từ cố tỏ ra không hiểu: "Đồ dưới mộ không phải ai đến trước có trước à?"
" 'Vàng ngọc đầy nhà, làm sao giữ được.' ... Môn phái quèn chúng ta không gánh nổi những thứ này." Thời Kính Chi đáp giọng tỉnh táo, "Đánh thức họ đi, càng nhanh càng tốt."
"Được."
Doãn Từ tự tay đánh ngất xỉu người ta, dĩ nhiên cũng tính toán trước. Không mất bao lâu y đã đánh thức xong các nhân vật tiêu biểu, lại thêm hai đệ tử của Duyệt Thủy các.
Cùng lúc đó, Thời Kính Chi vừa xếp báu vật trong quan tài thành hàng vừa thắp đèn soi tỏ, mà không giở lấy một trang sách hiếm.
"Chư vị tiền bối, đây là tất cả bảo vật trong quan tài cộng thêm ba hòn Phật châu nọ." Thời Kính Chi cười nói. "Quan tài hình người do các vị chung tay đánh bại, vãn bối không dám ngông cuồng, chỉ sắp đồ ra mà không tự tiện lấy."
Đối mặt với bảo vật, không ai chủ động nói ra câu "Đến trước lấy trước". Ngay cả đệ tử Duyệt Thủy các cũng im lặng khiến bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
"Quan hình người không phải do bần tăng phá, không dám nhận." Hòa thượng Giác Hội lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Nhà Phật chú trọng sinh tử luân hồi, không cố chấp với vật trường sinh. Vãn bối cả gan suy đoán rằng các vị đại sư đến vì Phật bảo và sách hiếm bị đánh mất. Ban nãy lúc chỉnh lý, vãn bối có thấy được cuốn [Kinh Vô Mộc] của chùa Kiến Trần..."
Nói tới đây Thời Kính Chi lại khéo léo chỉ ra: "Nhờ tràng hạt Vô Lượng mà đại sư cho mượn, nên mới có thể thuận lợi đối đầu với quan tài hình người."
Thí chủ, rõ ràng là ngươi cướp. Các hòa thượng bối rối ra mặt, nhưng cũng ngu xuẩn đến nỗi tranh cãi vào thời khắc quan trọng này. [Kinh Vô Mộc] thuộc hàng báu vật quý giá nhất của Phật môn, nếu không phải nó bị Diêm Bất Độ cất trong quỷ mộ thì chùa Kiến Trần cũng không muốn nhúng tay vào bãi loạn giang hồ.
Hòa thượng Giác Hội chắp hai tay, nói "A Di Đà Phật".
"[Kinh Vô Mộc] trả cho chùa Kiến Trần, các vị thấy thế nào?" Thời Kính Chi cười khách khí.
"Trả đi, dài dòng." Ô Huyết bà bít cánh tay bị thương, nói vẻ sốt ruột. "Ai ham thích đống kính rơi rớt ra từ mồm mấy con lừa trọc đấy."
"Đa tạ thí chủ." Hòa thượng Giác Hội hai tay tiếp kinh thư, vẻ mặt khắc khổ.
"Roi Tang Linh vốn là vật của Lăng giáo. Kiếm Quán Ô là của phái Thái Hành, đao Thác Nguyên vốn của giáo Xích Câu, còn những sách hiếm này... các vị tiền bối ra sức tận tình, chẳng bằng cũng hoàn trả những vật này về cho các vị."
Dứt lời, Thời Kính Chi cung kính trình bảo vật mà không đợi các nhân vật tầm cỡ kịp lên tiếng.
Nay đã diệt trừ được mối họa chung, không có kẻ thù bên ngoài, các môn phái lớn lại bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau. Mọi người cân nhắc hồi lâu rồi cũng yên lặng nhận lấy.
Trịnh Phụng Đao tiếp đao xong liền nói với giọng gầm gừ: "Cố tình lấy lòng như vậy, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn một mình chiếm hết Phật châu?"
Thời Kính Chi phớt lờ lão: "Chỉ còn lại những vật vô chủ, chẳng bằng chia cho Vương phủ. Dẫu sao... khụ."
Hắn không nói rõ ràng nhưng ai nghe cũng hiểu- nếu nể mặt triều đình thì không thể để Vương phủ tay không ra về cho được.
Hứa Cảnh Minh giận xanh cả mặt. Đáng tiếc xung quanh toàn cao thủ tiếng tăm trong khi gã thì không phải Hoàng đế, không tiện trở mặt, chỉ đành hầm hè tiếp nhận.
"Cuối cùng là Phật châu." Thời Kính Chi bình tĩnh, "Theo quy tắc vốn là đến trước được trước..."
Trịnh Phụng Đao: "Ha, quả thế!"
"... Nhưng ta muốn chia chúng ra. Phái Thái Hành đã giúp đỡ ta rất nhiều suốt dọc đường đi, chùa Kiến Trần thì tổn thất nhiều nhất vì phải ngăn chặn quan tài hình người. Còn phái Khô Sơn chúng ta- ta dùng nội lực chống đỡ lưới tràng hạt cho các vị, chỉ giữ một hòn Phật châu, các vị có dị nghị gì không?"
Khi nói lời cuối nụ cười treo trên miệng Thời Kính Chi đã nhạt dần đi, âm điệu tản uy thế mơ hồ.
Doãn Từ đứng cạnh nghe mà vui vẻ.
Cái đuôi cáo của Thời Kính Chi đã móc vào phái Thái Hành và chùa Kiến Trần. Lăng giáo chỉ còn độc một người, giáo Xích Câu bị hao nhiều nguyên khí, họ xử phái Khô Sơn thì dễ nhưng không đối đầu được với hai đại chính phái khác.
Thời Kính Chi gỡ ba hòn Phật châu, giao một hòn cho hòa thượng Giác Hội, một cho Thi Trọng Vũ. Cuối cùng, hắn thi lễ với Ô Huyết bà: "Bà bà thứ lỗi, quả thực là không đủ Phật châu. Chẳng bằng thế này đi, phái ta tuyệt không đụng vào một đồ nào trong mộ thêm nữa."
Ô Huyết bà tư lự nhìn hắn một hồi. Sau đó bà ta xoay người: "Không nói đến chuyện này, rốt cuộc là vị anh hùng nào đã phá hủy quan tài hình người?"
Không ai trả lời.
Ô Huyết bà nhíu mày và không hỏi thêm nữa. Bà ta suy ngẫm chốc lát, cuối cùng chống gậy rời đi.
Thấy kịch đã đến hồi gay cấn, Doãn Từ còn lấy bỏng gạo ra mà gặm răng rắc. Tiếng bỏng truyền tới làm Thời Kính Chi phát đói, hắn liền túm Diêm Thanh ra từ giữa đống người, ba người nổi lửa, nấu cơm tại chỗ.
Các môn phái còn lại cũng không rảnh rỗi- họ hết trị thương lại đến thăm dò, ai nấy đều bận đầu tắt mặt tối. Chỉ có ba người phái Khô Sơn là bình thản nhởn nhơ mà ăn đến tròn cái bụng.
Diêm Thanh ăn cẩn thận từng miếng, no nê xong cậu ta không rớ thêm miếng nào. Liếc thấy Thời Kính Chi vẫn đang cố nhồi chật ních cái bụng đã tròn vo của mình, cậu ta cất lời đầy do dự: "Thời chưởng môn, ngài không cần Phật châu hay sao mà dễ dàng đưa ra như vậy?"
"Ta có thể đưa ra, thì dĩ nhiên cũng có thể thu về."
Cắn miếng bánh bao chiên trong hạnh phúc, Thời Kính Chi bình tĩnh đáp.
"... Hễ là thứ ta muốn, ắt ta sẽ có được trong tay."
Diêm Thanh thoáng dừng động tác thu dọn hộp đồ ăn: "Chưởng môn, ngài không phải đối thủ của Thi tiền bối."
"Ngươi nghĩ gì thế? Ta cũng không định đi cướp- yên tâm, ta sẽ khiến Thi cô nương phải cam tâm tình nguyên chìa ra."
Doãn Từ bên cạnh phó mặc cho khóe miệng nhếch lên, không màng ngụy trang nữa.
Giữ lại tên nhãi này là đúng.
Ba người của phái Khô Sơn thay phiên gác đêm rồi bắt đầu quãng thời gian ăn no ngủ kỹ, đàng điếm hết tận hai ngày. Trong khoảng thời gian đó, các môn phái đã vơ vét triệt để cung Tiêu Dao. Giáo Xích Câu tìm thấy cửa ra, đoàn người trưng ra vẻ hào hứng của những kẻ sắp được về nhà.
Chẳng qua, số người đã giảm đi quá nhiều so với lúc mới tới, chỉ còn mười mấy người sống sót.
Cửa ra nằm dưới chiếc giường của quan tài hình người, mọi người