Chỉ vừa mới ra khỏi vùng núi, đất dưới chân vẫn là đất đá lẫn lộn. Xung quanh yên ắng vô cùng, cỏ dại lưa thưa, càng khó lòng thấy nổi thôn xóm nào. Bóng của rặng núi đổ lại gần ngay gang tấc, khiến sắc đêm lại thẳm sâu thêm.
Cái lạnh đêm đông như lưỡi dao tróc da, xắt vụn cơn sợ hãi để rồi dẫn đường cho nó tiến sâu vào tủy cốt. Trịnh Phụng Đao có vẻ rất hưởng thụ nét mặt hoảng hốt của Thời Kính Chi: "Quyết định rồi? Nói nghe xem nào."
Thời Kính Chi siết chặt nắm đấm: "Ta giao Phật châu thì tiền bối thật sự sẽ không đả thương chúng ta?"
Trịnh Phụng Đao lại nở nụ cười. Cặp mắt tam giác của lão không lớn, một phần là do liếc nhìn từ trên cao, như quan sát ba con chó chết.
"Ồ? Đại khái thế."
"Thề với thánh giáo chủ của các ngươi đi. Nếu không ta sẽ đốt Phật châu thành tro, đừng ai hòng chiếm được."
Thời Kính Chi hơi xòe những ngón tay, dương hỏa bốc lên trong lòng bàn tay hắn. Tuy không gỡ mặt nạ nhưng ý đồ chó cùng rứt giậu vẫn hiện lên rất rõ trên khuôn mặt hắn.
Trịnh Phụng Đao nhả sương trắng, hơi lạnh nhuộm lên nụ cười của lão: "Chậc... Trịnh Phụng Đao thề với thánh giáo chủ, hôm nay sẽ không đả thương ba người của phái Khô Sơn sau khi có được Phật châu."
Đoạn lão vừa để lộ răng nanh, vừa nhìn chằm chằm Thời Kính Chi bằng ánh nhìn hung tợn.
"Đủ chưa?"
Diêm Thanh nói nhỏ: "Chưởng môn, lão chỉ nói là hôm nay, ngài phải tỉnh táo---- hự!"
Trịnh Phụng Đao bỗng vọt đến trước mặt hai người, sống đao hụi thẳng vào bụng Diêm Thanh. Diêm Thanh có vóc dáng to cao mà lại dễ dàng bị đánh bay ba trượng. Cậu ta quỳ rạp trên đất và nôn mửa đầy đau đớn.
Doãn Từ suýt thì thốt lên tiếng ôi chao, này trưởng lão, ngươi vừa đánh bay con cháu hiếm hoi còn sót lại của thánh giáo chủ nhà ngươi đấy.
Thời Kính Chi không có sức mà lo nghĩ đâu xa, hắn nuốt nước miếng- nếu Trịnh trưởng lão dùng lưỡi đao thì Diêm Thanh đã bị cắt thành hai đoạn theo đúng nghĩa đen.
"Hôm nay sẽ không đả thương ba người của phái Khô Sơn sau khi có được Phật châu." Trịnh Phụng Đao lùi về sau hai bước và chậm rãi nhắc lại lời thề, lão còn cố tình ngân dài chữ "sau khi".
Thời Kính Chi hít sâu một hơi, đoạn móc hai viên Phật châu lẫn mùi rượu nếp. Đầu ngón tay hắn cứng ngắc, lòng bàn tay cũng khẽ run lên, không biết là do lạnh hay là vì sợ hãi.
"Lão tử vẫn chưa hài lòng, tiểu tử nhà ngươi mưu mô xảo quyệt. Không bằng Thời chưởng môn cũng thề độc đi, nhanh lên."
Thời Kính Chi nhắm mắt: "Nếu Phật châu giả thì Thời Kính Chi ta tuyệt tự."
Trịnh Phụng Đao nhận Phật châu: "Được, coi như ngươi thức thời."
Đoạn lão thu hồi đao Cửu Hoàn rồi nghênh ngang rời khỏi. Thời Kính Chi vội chạy đến kiểm tra thương tích cho Diêm Thanh.
Doãn Từ xem kịch thôi mà cũng thấy bức bối: "Sư tôn, ngài cho lão thật?"
Thời Kính Chi: "Vớ vẩn, giả đấy."
Doãn Từ: "..."
Diêm Thanh: "?"
Vẻ hốt hoảng trong ánh mắt Thời Kính Chi lập tức tan thành mây khói: "Nhờ có Ô Huyết bà mà ta có thêm không ít kinh nghiệm sợ hãi. A Từ, vi sư giả bộ thế nào?"
"Rất thật." Thời hồ ly quả rất có tài, lừa luôn được cả y.
"Ta cũng đoán sẽ bị Lăng giáo chặn đường rồi, mấy bữa nay Trịnh Phụng Đao cứ lảng vảng quanh chúng ta mãi. Ta xin hòa thượng mấy viên Phật châu cũ có hình dạng tương đồng rồi chưng qua bằng rượu nếp. Trời nhá nhem thế này, lão cũng chẳng phải người giáo Xích Câu nên sẽ không nhận ra đâu."
Diêm Thanh run giọng: "Chưởng môn, ngài chưa từng đề cập đến chuyện này."
"Hai ngươi biết chuyện rồi biểu cảm chưa đủ chân thật, làm lộ tẩy thì sao?" Thời Kính Chi nhét dúi cho Diêm Thanh lọ thuốc trị thương, thái độ lại trở nên cà chớn.
Diêm Thanh bắt đầu hoảng hốt: "Nhưng ngài đã thề..."
"Thề? Ta tin gì mấy thứ nhảm nhí đấy. Thấy chúng ta giao thiệp với phái Thái Hành lâu, tên Trịnh Phụng Đao này tưởng phái ta là chính phái cơ đấy."
Diêm Thanh càng hoảng hốt: "Chẳng lẽ chúng ta không phải chính phái ư?"
Nụ cười của Thời Kính Chi trông như sắp vốc được lên: "Ta nói ta đi theo chính đạo bao giờ?"
Diêm Thanh rêи ɾỉ, không biết là đau bụng hay đau tim vì lên nhầm thuyền giặc. Cậu ta cuộn mình thành một con tôm cô độc, trông có cái vẻ "đời không còn gì mà luyến tiếc".
Lấy làm hài lòng, Doãn Từ lại bắt đầu diễn chung với hắn: "Sư tôn, hay là ta chạy mau đi. Trịnh Phụng Đao phát hiện ra rồi thì sẽ gϊếŧ sạch chúng ta mất... Đã đến nước này, chúng ta còn đến châu Tê không?"
Lăng giáo suy thoái thì suy thoái, nhưng giáo chúng cũng bởi vậy mà chẳng khác chó điên. Nay bị chơi xỏ thế này, kiểu gì cũng phải cắn trả mới thỏa lòng. Trịnh Phụng Đao là trưởng lão, nhưng lại bị một tay lính mới như Thời Kính Chi xoay như xoay chong chóng, đoán chừng lão cũng muốn nhét ba người bọn họ xuống kê chân giường lắm rồi đây.
Sầm uất như châu Tê chắc chắn phải có tai mắt của Lăng giáo. Nhìn chung vẫn đến được, chẳng qua không tránh nổi một hồi náo loạn mà thôi, mà như vậy thì sẽ tốn mất công lao bày trò.
Căng tinh thần đề phòng cướp giật ngày ngày đêm đêm, Thời Kính Chi và Diêm Thanh lúc này trông mỏng manh dễ vỡ hơn bao giờ hết. Nhỡ trong một khoảnh khắc nào đó mình sơ ý quay đi, quay lại thấy người đã nằm ngửi đất, thì mất cả trò vui.
Nghĩ tới đây Doãn Từ chủ động đến gần Thời Kính Chi, giọng dịu ngoan rõ ràng: "Sư tôn, chúng ta đừng vội đi châu Tê, trước tiên cứ tìm nơi nào hẻo hẻo lánh nạn cái đã."
Thời Kính Chi tràn ngập tấm lòng của một người thầy lương thiện, nên Doãn Từ cứ thế này là hắn chiều liền: "A Từ nói có lý, để ta cân nhắc xem..."
Diêm Thanh đang nằm cuộn tròn, nghe được điểm mấu chốt cậu ta mới lồm cồm bò dậy: "Ta, khụ, ta biết đến nơi nào có thể lánh tạm một thời gian."
Vừa nói Diêm Thanh vừa phủi vụn băng trên người, trông sắc mặt cậu ta xám xanh hơn vì dính đầy đất bụi dưới đất.
"Chưởng môn, núi này nối liền núi Tung Vụ, đi dọc theo núi là đến được. Sâu trong núi Tung Vụ có một thôn làng gọi là thôn Tức. Nó cách biệt với thế giới bên ngoài, rất khó tìm, hầu như không ai biết."
Thời Kính Chi sáng ngời cặp mắt: "Vậy sao ngươi biết?"
Diêm Thanh lơ đãng nhìn xuống chân: "Ta cũng tính là nửa người thôn Tức."
Chuyện này có khác nào đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh đâu, Thời Kính Chi lập tức xốc tinh thần hỏi Diêm Thanh đủ chuyện, chỉ thiếu nước lật tung gia phả thôn thôn Tức lên. Diêm Thanh trả lời gọn gàng đâu ra đấy, có điều không nghe ra sự lưu luyến quê hương trong giọng nói cậu ta.
Doãn Từ cũng chưa từng nghe nói tới thôn này, nhưng y biết núi Tung Vụ.
Núi Tung Vụ cực kỳ đồ sộ, tây có Vĩnh Thịnh, đông giáp châu Tê, nam thì là địa bàn của Lăng giáo. Còn dư phía bắc cheo leo hiểm trở, vách đá vắt vẻo dựng đứng, đất đai lại cằn cỗi, nên cơ bản không có người ở.
Từ châu Tê đi Vĩnh Thịnh, phải vòng một vòng lớn qua hướng bắc.
Khéo ở chỗ quỷ mộ ở khá gần núi Tung Vụ. Ngoảnh lại là hướng tây nam, có thể đâm thẳng vào núi Tung Vụ. Dựa vào cách nói của Diêm Thanh thì cậu ta biết một con đường tắt- miễn là họ chịu đi đường hiểm trở và sẵn sàng chịu khổ, thì ba bốn ngày là sẽ đến Túc Trang.
Đã xác định mục tiêu, với lòng cầu sinh khắc khoải của mình, Thời Kính Chi liền dẫn đội chạy xuyên đêm. Ba người đi đến khi mặt trời đỉnh đầu