Trước khi xuống núi, Thời Kính Chi đặc biệt đem chôn hai gã sát thủ, rồi mới lại đeo mặt nạ trừ tà. Doãn Từ không hỏi nguyên nhân, chỉ coi như hắn mới vào chốn giang hồ nên vẫn chưa quen lấy mạng người khác.
Sau khi xuống núi, Thời Kính Chi lập tức đến cửa hiệu quần áo chọn lấy mấy món đồ giá rẻ. Đoạn hắn gọi Doãn Từ đến bên, ướm loạn lên người y.
"Khá đấy." Thời Kính Chi hài lòng vân vê vải vóc, "Tìm thợ thêu chỉnh sửa đôi chút là thành y phục môn phái được rồi."
Sư phụ gà mờ của y có vẻ đã tính toán từ trước, xin ở nhờ được đúng nhà nông có thợ thêu. Người đàn bà lấy miếng vải thêu, mười đồng cho một bộ "đồng phục môn phái". Kỳ thực đơn giản chỉ là thường phục, chiếc của Doãn Từ thì ít hình thêu hơn, thoạt trông cũng ra này ra nọ.
"Ngươi thay đi, rồi chúng ta còn đi cho sớm sủa." Thời Kính Chi chui vào phòng, loáng cái đã thay xong bộ đồ mới, tâm trạng có vẻ không tồi.
Quần áo hắn trước đó đã nát tươm, đồ mụ Lý cho thì lại không vừa người lắm, thành ra lối ăn mặc rất có phong độ Cái bang. Hiện giờ đổi đồ mới, lại thêm nhan sắc của hắn thì gắng gượng cũng nặn ra được mấy phần khí thế cao nhân.
"Đi đâu?"
Thời Kính Chi chỉnh trang tay áo: "Sáng lập môn phái mới thì phải đến Duyệt Thủy các ghi danh; mà muốn xuống mộ thì... hoặc phải có họ có tên nổi danh giang hồ, hoặc phải là môn phái chính quy. Đây là quy tắc của bang Kim Ngọc rồi."
Doãn Từ thở dài: "Ngài thu ta làm đồ đệ, chẳng lẽ là để góp cho đủ số."
Một người không thể lập thành môn phái, chuyện này đến đứa nhóc ba tuổi cũng hay. Lúc Thời Kính Chi giở giọng nhận đồ đệ là Doãn Từ cũng đoán được mấy phần mục đích.
"Không không không, ngươi thật sự có căn cốt tuyệt vời, thích hợp tập võ." Thời Kính Chi vội vàng giải thích, "Xuống mộ nguy hiểm, nếu ngươi không muốn vào thì có thể chờ bên ngoài, vi sư tuyệt đối sẽ không bức bách."
Chưa nhận cơm bái sư mà đã tự xưng là "vi sư" ngọt xớt. Nhìn bộ dạng căng thẳng và bối rối của đối phương, Doãn Từ lại thấy có chút buồn cười- người này cứ trêu một câu là hoảng, còn muốn ra vẻ người thế hệ trên, tính cách quả rất hài.
Phải xuống mộ nhờ danh môn phái, xem ra quả thực không có danh tiếng trên giang hồ, chẳng thể trách mình không nhớ đến. Nội lực quái lạ của hắn cũng không giống cao thủ giả trang... Tuy nhiên để phòng ngừa, vẫn nên bớt thì giờ bắt mạnh thì hơn. Người này hở ra là hộc máu, vậy cũng tiện tra xem hắn có bệnh gì.
Doãn Từ mượn bếp nhà nông nướng mấy chiếc bánh thịt. Thời Kính Chi cũng không có ý coi y như đầy tớ, bản thân hắn tự chuẩn bị xe và hành lý xong rồi mới gọi y.
Hai người lên xe ngựa. Thời Kính Chi vẫn đeo chiếc mặt nạ rẻ tiền, cầm lá cờ dính máu, rồi lại tự ngẩn người.
Được cả buổi hắn mới nhỏ giọng nói: "Ta thật sự không có ý rủ ngươi vào cho đủ số lượng mà. Trận chiến trên núi đa phần người thường sẽ không không chịu nổi. Ngươi tuổi còn trẻ, thiên tư không tồi, tính tình lại ngay thẳng, vừa khéo hợp để mời."
Doãn Từ suýt thì bật cười thành tiếng: "Tính tình ngay thẳng?"
Thời Kính Chi: "Chuyện khác không bàn, chứ riêng nhìn người thì ta luôn chính xác."
Đôi mắt Doãn Từ bắt đầu ánh lên đôi chút cảm thông- một đứa nhóc tốt đẹp biết bao nhiêu, ấy vậy mà lại bị mù từ trẻ.
Sau đó để ngăn đối phương tiếp tục xoắn xuýt, Doãn Từ an ủi hắn: "Ta không bạn bè người thân, vốn dĩ cũng chẳng còn nơi đến. Tiểu sư phụ dung nhan phi phàm, còn bằng lòng cho bạc dạy võ, đây phải là chuyện tốt rơi trúng đầu."
Thời Kính Chi im lặng chốc lát, rồi dè dặt mở lời: "Nhưng này, có thể đừng gọi ta là tiểu sư phụ được không, nghe giống hòa thượng lắm."
Doãn Từ: "... Tiểu sư tôn."
Thời Kính Chi: "..."
Doãn Từ co được giãn được: "Sư tôn."
Thời Kính Chi tức thì cảm động: "Ôi."
Chiếc hộp ngôn từ của hắn vừa được mở ra là không tài nào đóng được. Không đến nửa canh giờ, Thời Kính Chi đã khai sạch thân thế của mình.
Theo lời Thời Kính Chi kể lại, cha chú nhà hắn cũng có bối cảnh giang hồ, nhưng năm xưa bỏ võ đi làm thương gia rồi cuối cùng hùn vốn làm ăn nhỏ ở Dịch đô. Bản thân hắn đứng hàng thứ hai từ dưới lên trong nhà, là cái loại không trông đợi được gì nhất, may được chút năng khiếu võ công. Đáng mừng là nhà đại ca đã kế thừa gia sản từ sớm, không ai quản hắn, liền mặc cho hắn chạy loạn.
Ẩn ý bên trong thì là: Môn phái ta chẳng có gì nổi trội, ta làm sư phụ cũng chẳng khác nào làm cô nương lên kiệu lần đầu. Nhưng nhà ta không nghèo, chẳng quỵt được ngươi hai lượng bạc mỗi tháng, tuyệt không giở trò.
Doãn Từ chỉ xem như gió thoảng bên tai, chẳng tin nửa chữ. Nhưng Doãn Từ vẫn phải hùa theo để trông cho chân thành: "Ồ ồ."
"Ta nghe mụ Lý nói ngươi tên Doãn Từ, mà tên này cũng không giống tên người miền núi lắm."
Doãn Từ bịa không cần nghĩ: "Ông nội ta đặt tên, ông ngày xưa từng đọc sách, còn dạy ta viết chữ nữa."
"Ngươi biết chữ hả, vậy sau này cũng tiện..."
Sư phụ mới nhậm chức Thời Kính Chi còn đang rất nhiệt tình, tình nghĩa thầy trò hừng hực muôn nơi, lải nhải cả đường không chán. Đến lúc đến được châu Tê, đầu Doãn Từ đã ong ong choáng váng.
Xe ngựa vừa dừng, chân Doãn Từ cũng chạm luôn mặt đất: "Cơm bái sư chưa làm, tiểu... sư tôn, ta muốn ghé qua chợ mua nguyên liệu chốc lát."
Thời Kính Chi cảm động dạt dào, lập tức móc ra mấy xâu tiền: "Được, ta----"
Hắn liếc nhìn bốn phía rồi chỉ căn nhà kế cận: "Ta chờ ngươi đằng đó."
Doãn ma đầu ôm tiền chạy biến, chui phắt vào một con hẻm tối om. Đợi ồn ào bên ngoài lắng lại, y mới chậm rãi bước ra.
Khả năng tập trung của Doãn Từ không kém, Thời Kính Chi huyên thuyên dăm ba bữa không đến mức dọa y bỏ chạy. Y cũng chẳng vội diễn vai sư đồ thắm thiết, nguyên nhân quan trọng kéo y tách ra riêng là vì- giáo Xích Câu phái mười sát thủ, Thời Kính Chi gϊếŧ hai, còn lại tám vị yêu nghề, vẫn bám một đường theo tới tận châu Tê.
Hai vị bị Thời Kính Chi tiễn lên đường hẳn là hai vị có trình độ tốt nhất cả đám. Tám vị kia biết đối cứng không xong, khả năng cao sẽ dùng trí. Nếu muốn ra tay trong âm thầm, mà theo thói quen của giáo Xích Câu thì...
Doãn Từ vừa đi vừa suy nghĩ. Bất thình lình, y dừng chân giữa con hẻm tối mờ. Mày vừa nhíu, đã thấy năm cây kim lao vụt tới từ đủ mọi phương hướng, chớp mắt đã biến y thành gối cắm kim. Kim tẩm thuốc mê, liều lượng đủ để hoàn toàn đánh gục một con lợn rừng.
Doãn Từ ngã vật xuống, thân thể đập mạnh xuống hòn đá tảng ven đường, trước khi hôn mê vẻ kinh hãi vẫn còn lưu lại trong ánh mắt.
Bọn sát thủ không hề chậm trễ, chúng mau chóng vác Doãn Từ lên vai, rồi làm ra vẻ như đang chăm sóc cho một tên bợm rượu mà kéo y vào một căn nhà bỏ trống. Vào bên trong, bọn sát thủ lập tức lột phăng chiếc áo "đồng phục môn phái" xuống và cắm lút cán dao lên ngực Doãn Từ, sau đó chúng lại xoắn ba bốn vòng dao cho thỏa.
Sau mấy tiếng phập, trái tim vốn đập đã bị xẻo nát, máu đỏ tuôn như trút.
Giang hồ không thiếu tà môn ngoại đạo, trong đó lại không thiếu thuật ngưng hơi giả chết. Tuy nhiên, một khi trái tim đã bị khuấy rữa thì có là Đại la kim tiên cũng khó lòng cứu được. Một loạt động tác diễn ra nhuần nhuyễn, mặt ngoài không để lộ dấu vết, mặt trong không để chừa đường sống.
Doãn Từ nằm im, máu đỏ chảy xuống tích thành vũng dưới mặt sân.
Đám sát thủ không quan tâm tới xác chết thêm, chúng quay lại chụm đầu vào một người đứng giữa đang dán tấm da giả lên mặt.
"Nhìn cho kỹ mặt mũi kẻ này rồi chỉnh lại tấm da