Tham điệp tản đi, Thời Kính Chi không ngã xuống.
Hắn vẫn kiên cường giương thẳng sống lưng, vài cánh bướm còn đậu trên đầu hắn. Nhận thấy đối phương loạng choạng, Doãn Từ nhíu mày và ôm hắn chặt hơn nữa.
Núi Hồi Liên gọi đúng ra phải là dãy Hồi Liên, ở đó chùa Kiến Trần ngự tọa trên ngọn núi cao nhất, được vây quanh bởi ba ngọn núi thấp hơn. Cũng chính bởi nơi này có cấu tạo ba tầng nên nó được gọi là Hồi Liên từ trước cả khi chùa Kiến Trần chuyển tới.
(*liên là sen á)
Bọn họ đang ở ngọn núi thấp ngoài cùng do tham điệp canh giữ. Thời Kính Chi trầy trật mãi mới hồi phục được thì bọn họ đã phải lập tức rời đi để đề phòng bị phục kích.
Tô Tứ và Diêm Thanh vẫn cử động được, nếu gắng gượng thì có lẽ họ có thể xuống núi trước mặt trời.
Doãn Từ quyết định: "Ta cõng người, chúng ta cần đi tiếp."
Nhưng Thời Kính Chi lại không nhúc nhích.
"Không cần, nơi này an toàn, chúng ta ở lại nghỉ ngơi."
Thời Kính Chi nói rất chắc chắn. Hắn cố đứng thẳng và cầm tay Doãn Từ như an ủi: "Lại nói, nếu ta thất bại đến thế thì ai dắt ngươi đi?"
Nghỉ ngơi ở đây ư? Cạnh sào huyệt của bầy tham điệp?
Doãn Từ bật cười: "Sư tôn, tâm cảnh một người không phải sẽ không bao giờ thay đổi. Sự muộn phiền bao lấy thân người ban nãy không giống tình trạng đã hiểu thấu bản nguyện của mình, hơn nữa cũng rất bất ổn. Lát nữa gặp vấn đề gì là tham điệp lại làm tổ trên đầu người... Cứ lặp đi lặp lại thế này, chúng ta khó lòng tiến lên được."
Du͙ƈ vọиɠ vần vũ trong lòng Thời Kính Chi chẳng qua mới được trấn tĩnh nhất thời mà thôi, chứ không phải đã hoàn toàn biến mất. Huống hồ cũng không thể dùng phương pháp thanh tâm này mãi được.
Thời Kính Chi không trả lời ngay lập tức.
Hắn thả người trong ngực, lùi về sau nửa bước và xoa lên mặt Doãn Từ như thể muốn dùng xúc giác thay cho thị giác: "Ngươi không bị thương sao? Ta nhớ ra đã đánh trúng mấy lần."
"Ta tránh kịp nên không bị thương. Có lẽ sư tôn nhớ nhầm trong lúc ý thức hỗn độn rồi." Hắn muốn đánh lạc hướng? Doãn Từ không khỏi xụ mặt.
Thời Kính Chi nhíu mày quan sát đồ đệ một cách kỹ lưỡng. Áo quần Doãn Từ bị hư hỏng nhiều chỗ nhưng quả thật trên người không có vết thương hay vết máu nào lộ ra.
Hồi lâu Thời Kính Chi lại nói: "... A Từ, khẩu quyết ấy dùng rất tiện, ngươi học ở đâu thế?"
"Khẩu quyết này tên là [Vô Trần ngôn], phỏng theo phương pháp 'gậy và quát' của Phật gia. Ta là được người nhà truyền lại nhưng hẳn cũng được lưu truyền ngoài thiên hạ."
Y không nói dối.
Phỏng theo là thật, lưu truyền cũng là thật. Nhằm chống lại trạng thái tẩu hỏa nhập ma, Doãn Từ đã từng thử qua vô vàn tâm pháp, trong đó [Vô Trần ngôn] là hữu hiệu nhất.
Tuy nhiên bản áp dụng với Thời Kính Chi là bản được y chỉnh sửa sau này- để dạy dỗ nhóc câm, năm xưa Doãn Từ đã thay đổi tâm pháp vốn uy nghiêm thành phiên bản dịu dàng và chậm rãi hơn, chuyên trị sự hỗn tạp trong du͙ƈ vọиɠ.
[Vô Trần ngôn] không có ích cho quá trình luyện võ, mà cũng không phải "phương pháp trị bách bệnh" trong hằng hà sa số những khẩu quyết an thần chốn nhân gian. Tuy nhiên bình thường như nó mà thấm thoắt cũng đã được lưu truyền suốt mấy đời, không biết đã bị chế thành bao nhiêu phiên bản nên khó mà truy ra nguồn gốc.
Quả nhiên Thời Kính Chi không hỏi thêm nữa. Hắn chỉ cắm cột cờ thuốc đến bệnh tan xuống đất với vẻ quyết tâm dựng trại tại đây: "Vừa rồi vi sư không vào trạng thái, không nhớ hết huyệt đạo. A Từ dạy đầu đuôi phương pháp cho ta một lần đi."
Doãn Từ: "..."
Doãn Từ: "Sư tôn đến đích rồi học cũng không muộn."
Thời Kính Chi yên lặng hồi lâu rồi thở dài: "Nói ra thì xấu hổ, nhưng vi sư vẫn luôn trốn tránh."
"Cái gì?"
"Ta vẫn luôn trốn tránh kể từ khi bắt đầu nhận thức. Ta cứ mãi bước trầy trật từng bước, ngó lơ dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của mình mà sống được chăng hay chớ... Nay có A Từ bên cạnh ta lại bỗng thấy rất an tâm, cũng bỗng thấy tiến lên đường đường chính chính không phải một ý kiến tồi tệ."
Giọng nói kề sát cạnh Doãn Từ mang lại cảm giác tuy yếu ớt nhưng phảng phất nụ cười.
"Vi sư từng mất kiểm soát dưới quỷ mộ và cấm địa. Có lẽ ta có thể qua cửa trót lọt nhờ sức mạnh bùng nổ nhất thời, nhưng A Từ cũng biết đấy, chỉ dựa vào sức mạnh vô lề lối thì ta không thể đánh lại được cao thủ chân chính."
"Ta không muốn trốn tránh nữa. Tất cả những du͙ƈ vọиɠ kia một khi đã là suy niệm của ta thì ta phải hoàn toàn chi phối chúng. Giờ xem ra, không có buổi huấn luyện nào hiệu quả hơn tham điệp nữa."
"A Từ, dạy ta, được chứ?"
Doãn Từ không biết nên đáp ra sao.
Tham điệp khó xử lý là bởi chúng lợi dụng bản tính truy đuổi khát vọng và đắm chìm vào hoan lạc của con người. Mộng đẹp càng sặc sỡ thì tỉnh mộng càng đau đớn. Nếu cơn tuyệt vọng này cứ hoài lặp đi lặp lại, thì sớm muộn ngươi cũng sẽ bị bức điên.
Huống hồ là một kẻ có chứng "nghiện vật bẩm sinh" như Thời Kính Chi.
Người thường còn có thể mượn rượu giải sầu và theo đuổi những ảo vọng nhất thời, ngay như Doãn Từ cũng nôn nóng tiến lên thoát khỏi bóng tối.
Nhưng Thời Kính Chi lại nắm chặt tay y, cười nói muốn ở lại.
Ở lại đối mặt với tuyệt vọng và sợ hãi, dùng vạn tiễn nặn tâm.
"Trước cứ nghỉ ngơi chốc lát, nghe xem Diêm Thanh Tô Tứ có ý kiến gì không."
Có lẽ là không đồng ý, hoặc có thể chỉ là không đành lòng nhìn Thời Kính Chi tự giày xéo bản thân, nên Doãn Từ bất giác cho qua chủ đề này.
Quả nhiên không được bao lâu tham điệp đã có xu hướng đến gần Thời Kính Chi. Diêm Thanh vừa đề phòng tham điệp, vừa nướng bánh trong tay nải và nấu tuyết ngâm trà, bốn người nhờ đó cũng miễn cưỡng xong được bữa ăn này.
Diêm Thanh Tô Tứ trầm lặng lạ thường. Doãn Từ không nhìn thấy biểu cảm của họ nhưng lại cảm nhận được bầu không khí nặng nề xé rách màn đêm, ướp lạnh bầu không khí, khiến cho cơm nước cũng trở nên nguội ngắt.
"Thời chưởng môn có từng tiếp xúc với tiên môn không?" Ăn được nửa chừng thì Tô Tứ băn khoăn mở lời.
Thời Kính Chi lấy làm bất ngờ: "Tiên môn? Ý ngươi là tông Mật Sơn?"
Tông Mật Sơn là "tiên môn" duy nhất được người trong giang hồ thừa nhận. Dù người của tiên môn cũng có khí chất thoát tục nhưng lại không liên quan nhiều đến việc "phi thăng thành tiên". So với những môn phái khác, tông Mật Sơn giỏi bật lên về thu phục yêu quái, diệt trừ ma quỷ, thiết lập trận pháp và chế tạo vũ khí. Trong số họ có rất nhiều cao thủ từng uống rượu tiên, nên về lâu về dài mọi người cứ thế gọi tông họ là "tiên môn."
Các trận và thuật pháp kỳ lạ lưu hành chốn giang hồ phải có đến tám, chín phần mười do tông Mật Sơn sáng chế, mà một, hai phần còn lại cũng dính dáng đến tông môn này. Nguyên cớ là do những phương pháp tinh xảo cỡ ấy phải được tạo ra trong ít nhất hàng chục năm. Người ta nói được cái này phải đánh đổi cái khác, trong khi người giang hồ tôn sùng võ thuật nên tất nhiên sẽ không tốn thời gian thừa thãi.
Như vậy, tông Mật Sơn trở thành một phe phái riêng tách biệt với các môn phái giang hồ, đồng thời cũng đảm nhiệm hai chữ "tiên môn".
Có điều tông Mật Sơn nằm ở tận cùng phía bắc của Đại Duẫn, vị trí rất hẻo lánh. Người tông họ lại thích ra vẻ uyên thâm và xuất quỷ nhập thần nên người bình thường hầu như không bao giờ có cơ may gặp gỡ.
Thời Kính Chi vắt hết óc mà cũng không nhớ nổi mình từng tiếp xúc mới người tiên môn lúc nào. Mảng ký ức lơ lửng duy nhất của hắn chỉ có duy nhất một người áo đen kia.
Sau khi tham điệp tan đi là quãng thời gian Thời Kính Chi mãi miệt mài nhớ lại. Nhưng ký ức chảy khỏi kẽ tay như cát, để rồi chìm vào bóng tối bất tận.
Doãn Từ nói không sai, hắn chưa nhìn thấu bản nguyện của mình.
Hắn vẫn không nhớ nổi dáng hình người ấy, không nhớ được cả âm thanh của người. Nhưng hắn biết người ấy đã cười với hắn ra sao, cũng biết ánh mắt đối phương dịu dàng đến nhường nào. Bóng người mờ mịt ẩn sâu trong ký ức của hắn, phủ một lớp bóng mỏng lên bản tâm của hắn, làm hắn không sao nhìn rõ được.
Đó là người của tiên môn ư? Còn trí nhớ của hắn, rốt cuộc là do kẻ nào động tay vào?
Không để lộ suy nghĩ của mình, Thời Kính Chi cười đáp: "Ta chưa từng gặp người tông Mật Sơn, sao lại bỗng dưng hỏi thế?"
"Chiêu thức của chưởng môn ban nãy có hơi thở đất trời, ta cho là thuật pháp gì đấy nên khó tránh khỏi nghĩ đến tiên môn... Vậy là ta nghĩ nhiều rồi." Tô Tứ gượng cười.
"Ừ." Thời Kính Chi không truy vấn, "Nếu các ngươi thấy bức bối thì hãy đi dạo xung quanh chốc lát. Nhớ mang ít đồ ăn trở lại và tiết kiệm lương khô trong tay nải."
Tô Tứ ngạc nhiên: "Chúng ta không đi tiếp à?"
Thời Kính Chi: "Hai ngươi không dính nhiều tham điệp nên không sao. Nhưng bổn chưởng môn không chấp nhận được nên muốn rèn luyện thêm đã."
Sau một hồi cảm thấy nghẹt thở, Tô Tứ nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "... Tam Tử, phái Khô Sơn này..."
Diêm Thanh: "... Khỏi nói, ta biết rồi."
Nói đoạn cậu ta đứng dậy và xách Tô Tứ lên: "Chưởng môn, ta và A Tứ đi săn thú."
Thời Kính Chi gật đầu khen ngợi, mấy chục con tham điệp lại đậu trên đầu hắn như thể mũ cao lấp lánh ánh xuân.
Cơn gió thoảng qua sạch sẽ dưới ánh mặt trời chói lọi; bầy cá vẫn nhấm nhẳng nhởn nhơ dưới làn nước lạnh căm.
Trước ao chỉ còn lại hai người.
Thấy Thời Kính Chi quyết định không đi, Doãn Từ than ngắn thở dài: "Sao người không hỏi Tô Tứ tiếp?"
Thời Kính Chi thản