Trần Thiên Phàm chừng sáu mươi tuổi.
Không biết do từng uống rượu tiên hay bởi một thuật pháp nào đó của tông Mật Sơn mà trông lão râu tóc thì trắng hếu nhưng ngoại hình lại không già, cơ thể rất vạm vỡ, không quắt queo như các cụ bình thường.
Tính ra, hòa thượng Giác Hội mặt khắc khổ, phương trượng Giác Phi mặt vui cười, còn cái vị đã từng là "hòa thượng Giác Qua" này lại mặt đơ như khúc gỗ, vừa khéo gom thành một bộ.
Tuy nhiên tướng mạo của lão xuất chúng hơn cả Giác Hội lẫn Giác Phi, lại thêm trang phục xanh trắng thanh nhã của tông Mật Sơn, thành ra trông lão có cái vẻ hờ hững thoát tục.
Chẳng qua lúc nhìn lại cơ thể cường tráng quá độ của Trần Thiên Phàm thì tiên khí cũng biến đi đâu hết.
Trần Thiên Phàm đặt sọt chứa xác yêu xuống đất rồi rũ bỏ tuyết dưới đế giày ngoài ngưỡng cửa.
"Có người đến hả Tiểu Xuân?" Như vẻ bề ngoài, giọng lão không cảm xúc.
Tiểu Xuân – bà Vệ vui vẻ đáp: "Đúng đấy, năm sáu năm nay ta chưa gặp được khách nào ghé thăm...!Ấy, phu tử thạo bói quẻ nên chắc chắn đã biết trước rồi."
"Ừ, chắc là Giác Phi bảo tới.
Gỡ mặt nạ ra đi, để ta xem thử."
Trong phòng lúc này mới có Thời Kính Chi và Thi Trọng Vũ lộ mặt trần, ba người còn lại nghe thế cũng bỏ mặt nạ ra.
Trần Thiên Phàm lia mắt nhìn bọn họ, không hề khựng lại trước khuôn mặt của Doãn Từ và Thời Kính Chi.
"...!Ừm, thôi được."
Quan sát xong xuôi, Trần Thiên Phàm vừa ậm ừ vừa cởi sổ ghi chép dày cộp treo trước ngực xuống.
Sau đó lão giật túi vải nhỏ bên hông và ném về phía cái sọt xác yêu, khiến mấy cánh hoa đỏ nhạt rơi ra ngoài.
Lão cứ thản nhiên trút bỏ đồ đạc nặng nề trên thân, đi đến bên bàn và đặt bộp sổ ghi chép xuống.
Thời Kính Chi tiện liếc mắt qua nhìn.
Sổ ghi chép được bọc bằng da yêu, giấy màu be, mép giấy sờn, hiển nhiên đã dùng được vài năm.
"Nói đi, chuyện gì?"
Sau khi yên vị, Trần Thiên Phàm nốc một hơi cạn nửa bát canh rồi hỏi thẳng.
Mấy lời khách sáo chết dí trong bụng Thời Kính Chi.
Rất rõ ràng, Trần Thiên Phàm không tính dùng đến thái độ "đãi khách" mà đi thẳng vào vấn đề một cách khá lạnh lùng.
Người giới thiệu họ là Giác Phi mà Trần Thiên Phàm thậm chí còn không hỏi han lấy một lời về phương trượng.
Tuy không phải câu nệ làm Thời Kính Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng xét thấy thái độ Trần Thiên Phàm cứng rắn thế này thì xem ra cũng không dễ thương lượng.
Thấy không ai trả lời, Trần Thiên Phàm mới ngước cặp mắt cá chết lên: "Câm hết hay sao? Chẳng lẽ các vị lặn lội nghìn dặm đến đây chỉ để ăn nhờ nhà ta một bữa cơm hả?"
...!Là giọng điệu mỉa mai quen thuộc của chùa Kiến Trần.
Lúc này Thời Kính Chi mới dám thả lỏng.
Hắn liền thẳng thắn: "Vãn bối bị người khác hạ thuật hạn chế lên ký ức trước năm ba tuổi.
Gần đây loại phong ấn phản ứng mãnh liệt, mong tiền bối giúp đỡ giải quyết.
Thù lao có thể bàn bạc, vãn bối sẽ dốc hết sức mình."
"Chậc, ta cứ tưởng chuyện gì to tát lắm." Trần Thiên Phàm khoát khoát tay, "Vấn đề vặt vãnh, cơm nước xong ta xem thử cho.
Còn ngươi thì sao? Đúng, chính là ngươi, tiểu nha đầu – ngươi không cùng mục đích với bọn họ đúng chứ?"
Thi Trọng Vũ không ngờ tới lượt mình nhanh thế, nàng dè dặt đứng lên vái chào.
"Vãn bối là Thi Trọng Vũ của phái Thái Hành, lần này tới thăm..."
"Đừng có lải nhải vô nghĩa, ta không quan tâm đến tên ngươi." Trần Thiên Phàm vẫn trưng ra khuôn mặt liệt, giọng cáu kỉnh, "Chuyện gì, nói thẳng."
"Bệnh tình chưởng môn nguy kịch, không thuốc nào chữa được." Thi Trọng Vũ không dám thừa lời.
"Mang mạch ngọc không?"
"Có."
"Vậy chuyện này còn vớ vẩn hơn, xếp trước tiểu tử vừa rồi đi, cơm nước xong rồi tính." Trần Thiên Phàm sì sụp ăn hết bát canh rồi ợ một cái thỏa mãn, "Ta xong rồi, các ngươi cứ thoải mái.
Tiểu Xuân, ta hái hoa yêu cho ngươi rồi, tự ngươi xử lý nhé."
Bà Vệ mừng rỡ đáp: "Ây, thêm bát canh nữa chứ?"
Trần Thiên Phàm: "Cũng được, thêm bát nữa."
Doãn Từ nhấp ngụm canh nhạt thếch, hơi cau mày.
Trần Thiên Phàm này hay ho đấy.
Phong ấn của Thời Kính Chi thuộc hàng phức tạp, phức tạp ở mức dù Doãn Từ còn nội lực thì cũng không dám phá giải bừa bãi.
Bất luận nhìn từ góc độ nào, đây cũng không phải "vấn đề vặt vãnh".
Trần Thiên Phàm không giống loại người bốc phét, chưa biết chừng lão lại có cách thức diệu kỳ nào đấy thật.
Hay tin rắc rối có lời giải, Thời Kính Chi và Thi Trọng Vũ đều ăn uống rất nhanh, trông họ có vẻ muốn nuốt luôn cả bát đũa xuống dạ dày.
Ăn xong, Thi Trọng Vũ chưa kịp lau miệng đã vội dâng mạch ngọc bằng cả hai tay.
Mạch ngọc – ngọc ghi mạch có dạng mềm và nhiệt độ ấm, dùng để ghi chép mạch đập của bệnh nhân, có thể lưu giữ trong vòng bảy ngày.
Đây là pháp khí hỗ trợ xem bệnh tầm xa hiệu quả, nhược điểm là cực đắt, chỉ có phái Thái Hành mới dám bỏ tiền.
Trần Thiên Phàm sờ nắn miếng mạch ngọc một hồi.
"Bỡn cợt ta à? Mạch này là mạch phát sốt thông thường, người bệnh còn triệu chứng gì khác không?"
Vốn hy vọng tông Mật Sơn sẽ phát hiện điểm bất thường, song câu hỏi vừa rồi của Trần Thiên Phàm đã dập tắt hết nửa niềm trông ngóng của Thi Trọng Vũ.
"Triệu chứng duy nhất là sốt cao liên tiếp mấy ngày, ngoài ra không còn gì khác.
Sau giai đoạn sốt thì tướng ngựa què đã xuất hiện ở chưởng môn..."
Trần Thiên Phàm khẽ nhấc mắt: "Tướng ngựa què?"
Thi Trọng Vũ nhận ra mình lỡ lời: "Đây là cách gọi trong nội bộ phái ta, chuyên dùng để chỉ tình trạng người già lâm bệnh nặng, khó lòng cứu chữa.
Ta..."
Trần Thiên Phàm hừ một tiếng, ngắt lời Thi Trọng Vũ rồi nói với vẻ hứng thú hơn: "Trung Nguyên cũng có người phát hiện hả, không tồi.
Ngựa què à, chậc.
Lối liên tưởng này rất hợp lý.
Cùng một hiện tượng, trước kia ta gọi nó là trời ghét.
Suy cho cùng, ngựa què sẽ khó đứng lên được, mà kẻ bị trời ghét cũng sẽ thành người vô tác dụng."
Trần Thiên Phàm vuốt vuốt nhúm râu dài vừa phải của mình và tặc lưỡi.
"Này mắt-hồ-ly, dù gì ngươi cũng vác lá cờ thầy lang giang hồ, kiểu gì cũng phải từng xem bệnh nên hẳn phải phát hiện ra gì đấy chứ?"
Trần Thiên Phàm nói mà không đảo mắt lấy một lần.
Thời Kính Chi ngẩn ra một lúc rồi mới nhận ra Trần Thiên Phàm đang nói chuyện với mình: "Vãn bối chỉ từng xem bệnh vài lần nhưng quả thực có vài suy ngẫm."
"Bất luận là trọng thương hay mắc bệnh hiểm nghèo thì đều có giới hạn.
Chưa đến giới hạn này, chữa trị là chuyện nhỏ; Vượt quá giới hạn này lại như tay không vợt nước, thuốc thang vô nghĩa...!Nhưng đây không phải một tình huống rất bình thường à?"
Doãn Từ cũng có nghi vấn tương đồng.
Bệnh nhẹ dễ khỏi bệnh nặng khó chữa là quy tắc tự nhiên.
Tính ra cũng chỉ có mình môn phái thanh nhã như phái Thái Hành thì mới rảnh rỗi bịa ra riêng một cụm từ chuyên dụng cho nó.
Trần Thiên Phàm có vẻ đã nhìn thấu mối hoài nghi của hai người: "Trước kia ta cũng cho là bình thường.
Tuy nhiên đây là nơi giao nhau giữa ba nước, thi thoảng sẽ có người ngoại tộc đến cầu cứu.
Người La Cưu giống người Đại Duẫn, đều có giới hạn vô hình nọ, song cái thú vị là người Khất Đà thì có điểm bất đồng."
Tô Tứ không nhịn được nói chen vào: "Hoặc là thể chất họ bất đồng."
Trần Thiên Phàm liếc nhìn Tô Tứ: "Nguyên nhân cơ bản này mà ta lại không nghĩ đến chắc? Nói trắng ra là tạng người Khất Đà giống người Đại Duẫn hơn thế kìa.
Còn người La Cưu, vô luận già trẻ gái trai, ai nấy đều cao chín thước, đồ ăn thức uống của họ hoàn toàn khác biệt với người Đại Duẫn, thế mà họ vẫn có giới hạn đấy thôi?"
Ánh mắt lão ghim lên người Tô Tứ như đao khảm vào xương, làm Tô Tứ không dám nói lời nào nữa.
Trần Thiên Phàm dời mắt: "Ta gọi triệu chứng này là trời ghét vì điểm đặc thù thú vị của nó: bất cứ bệnh tật nào kích hoạt trời ghét đều sẽ biến bệnh nhân thành gánh nặng."
"Mà trời ghét được thể hiện đặc biệt rõ ràng ở người Khất Đà.
Cùng là gãy chân như nhau, nhưng người Đại Duẫn có thể lành lặn sau nửa tháng thì người Khất Đà cần những hai, ba tháng.
Tuy nhiên nếu hai chân bị hổ báo ăn sạch thì dù có được phát hiện kịp thời, người Đại Duẫn cũng chắc chắn sẽ chết, trong khi người Khất Đà lại có hy vọng sống sót."
"Người càng già yếu càng dễ kích hoạt trời ghét, do đó việc các ngươi cho rằng người già mới mắc chứng ngựa què cũng không lạ gì.
Tiểu nha đầu, chưởng môn nhà ngươi...!để ta nghĩ xem nào, tuổi chừng bảy mươi, kinh mạch tổn thương toàn bộ, phát sốt triền miên đến độ đã tàn phế rồi đúng chứ?"
Thi Trọng Vũ tâm phục khẩu phục: "Vâng."
Ngay sau đó nàng lại thoáng chần chừ hồi lâu