Thời Kính Chi có vẻ bối rối trước kết luận của Trần Thiên Phàm.
Bản thân hắn có lòng mà thiếu sức, còn Doãn Từ thì chắc chắn không muốn góp trọn sức mình.
Đến giờ Thời Kính Chi vẫn chưa rõ lai lịch của học trò hắn.
Trước kia phải đến khi hắn gặp nguy hiểm dưới cấm địa hay bị tham điệp bao vây, tình trạng cực kỳ cấp bách, thì đối phương mới chịu để lộ khí thế thật sự của mình.
Trong khi đó, bí điển trước mắt tuy quái dị song lại không chủ động tấn công, thứ ràng buộc bọn họ cũng chỉ có thứ điều kiện chết giẫm "không được quá bạo lực" của tông Mật Sơn.
Lại nhìn vào tình hình hiện tại, Thi Trọng Vũ mất phần đầu ngón tay, những người khác không hề thương tích, thậm chí hắn và Trần Thiên Phàm còn không tham chiến.
Tình huống này hoàn toàn không giống trường hợp "rơi vào bước đường cùng".
Thôi nào, vốn dĩ Doãn Từ muốn điều tra tượng thần, chuyến đi này chỉ là vì phong ấn, y bằng lòng góp một tay trong việc xử lí bí điển đã là nể tình lắm rồi.
Thời Kính Chi đang suy nghĩ thì thấy Doãn Từ bước tới cạnh Thi Trọng Vũ sau giây lát trầm ngâm.
"Thi cô nương, tại hạ có chuyện muốn thương lượng."
Khoan đã, "Thi tiền bối" đã thành "Thi cô nương"? Mà việc Thi Trọng Vũ không tra hỏi thân phận của cái tên "A Từ" này cũng khá là hiếm thấy, tưởng đã bảo che giấu thân phận rồi cơ mà?
Bấy giờ Thi Trọng Vũ còn đang bận suy tư khi nghe nói Doãn Từ chưa dùng hết sức.
Hiện Doãn Từ chủ động gợi chuyện, nàng lập tức trả lời với vẻ hơi tìm tòi: "Xin cứ nói."
Doãn Từ: "Không vội, tại hạ xem qua vết thương cho cô nương trước đã.
Bí điển này rất quái lạ, chưa biết chừng đã bị ảnh hưởng bởi thuật pháp."
Thi Trọng Vũ đưa tay với vẻ nghi ngờ: "Vị...!ờm...!ngươi cũng nghiên cứu về thuật pháp à?"
"Biết sơ qua mà thôi."
Nói đoạn hất tay áo, Doãn Từ nâng cái tay bị thương của Thi Trọng Vũ qua lớp áo của mình.
Thi Trọng Vũ chặt tay dứt khoát nên đã kịp thời loại bỏ ngón tay trúng thuật, có điều thuật pháp nọ không tầm thường khiến cho bề mặt vết thương không ngừng chảy máu.
Thêm vào đó, máu chảy ra có màu đỏ tươi bất thường làm người xem phải kinh hãi.
Thời Kính Chi: "..."
Mình mới thầy thuốc cơ mà? Dù không phải chăng nữa cũng nên nhờ Trần Thiên Phàm trị cho chứ? Có phải hôm nay đồ đệ mình chủ động hơi quá rồi không?
...!Không, có lẽ A Từ chỉ muốn điều tra cách thức tấn công của bí điển thôi.
Thời Kính Chi tự nghiêm túc trả lời những nghi vấn mọc ra tua tủa của mình.
Kế đó, Doãn Từ không hay biết tâm tình sư phụ vẫn đang trưng ra bộ mặt cẩn thận và khéo léo: "Thi cô nương xử lí rất nhanh nhạy.
Tuy nhiên thuật này đặc biệt nguy hiểm, nó hoạt động nhờ máu khiến cho vết thương của cô nương khó lành.
Cô nương nên nhờ Trần tiền bối xử lí cho thỏa đáng."
Thái độ của y hiện giờ ôn hòa, tế nhị và có nét phóng khoáng của vai vế bề trên, khác biệt hẳn so với sự cung kính mà hời hợt ban đầu.
Địa vị của Thi Trọng Vũ ở phái Thái Hành không hề thấp, tuy nàng tính cách quật cường nhưng đầu óc không hề thiếu đi sự nhạy bén.
Đôi ba lời của Doãn Từ đã đủ để nàng nhận ra sự biến đổi tinh vi ở đối phương cũng như loáng thoáng đoán ra được hàm ý của "có chuyện cần thương lượng".
"Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, không vội.
Các hạ đang có chuyện cần nói nên chúng ta cứ bàn chính sự trước đã."
Nàng nhìn thẳng Doãn Từ.
Doãn Từ lùi về sau nửa bước rồi cúi chào đơn giản.
"Tại hạ Doãn Từ, đã từng gặp cô nương dưới quỷ mộ."
Chưa chờ cho Thời Kính Chi chen miệng, Doãn Từ đã lấy lí do "hậu duệ nhà họ Túc" ra giải thích.
Bất đồng với cách đối xử trước Thời Kính Chi lúc bấy giờ, y kể rõ ràng thân phận "người áo trắng dưới quỷ mộ" của mình trước khi Thi Trọng Vũ kịp hiểu lầm.
Thi Trọng Vũ trưng ra bộ mặt nặng nề, còn Thời Kính Chi thì ngây người như phỗng.
Thời chưởng môn không biết tham gia cuộc đối thoại của họ như thế nào, bởi chính Doãn Từ cũng không hề chừa chỗ cho hắn nhúng tay mà gạt phăng hết thảy liên quan đến phái Khô Sơn.
Trong miệng học trò, mình chỉ là một kẻ đáng thương "bị y lợi dụng" chứ "không biết chuyện gì hết".
Sau lời giải thích đơn giản nhưng rõ ràng của Doãn Từ, Thi Trọng Vũ không yên lặng quá lâu.
"Thì ra là thế."
Thi Trọng Vũ thở dài.
"Phái ta từng điều tra manh mối về người-áo-trắng mà không có kết quả.
Doãn huynh đừng lo, tuy phái ta lục đục với Xích Câu nhưng không đến nỗi hành xử vô lý, giận cá chém thớt lên người nhà họ Túc."
"Cô nương khoan dung rồi."
"Có điều nếu huynh đã là người-áo-trắng thì ta phải gọi huynh là tiền bối.
Dưới quỷ mộ, người-áo-trắng cũng không làm hại môn đồ chính phái, vả lại vãn bối hiểu tiền bối không muốn để lộ thân phân người nhà Túc khi có Ô Huyết bà ở đó."
Thi Trọng Vũ hơi cúi đầu, lời nói trở nên kính trọng hơn.
"Lần này bất luận là chuyến thăm tông Mật Sơn hay chuyện đối đầu cùng bí điển, vãn bối cũng là người được chiếu cố.
Vậy nên vãn bối mới là người phải cảm tạ tiền bối mới đúng."
"Ta còn có chuyện cần tra xét, về sau sẽ hành động cùng phái Khô Sơn.
Hy vọng cô nương nể tình chuyến đi này mà chớ để lộ thân phận của ta."
Thi Trọng Vũ ôm quyền, "Dĩ nhiên rồi."
Khi cuộc trò chuyện của hai người họ kết thúc, Thời Kính Chi vẫn còn ngẩn ngơ, gió rét xung quanh như tiêu điều hơn trước.
Hắn vốn coi thực lực và thân phận của đối phương là bí mật riêng, là sự kết nối đặc biệt nào đó của hai người sau bao lần đồng cam cộng khổ.
Doãn Từ chỉ lột bỏ đôi chút vỏ bọc của y sau hai lần hắn chấp chới bên lằn ranh sinh tử.
Nào ngờ Thi Trọng Vũ chỉ mất đầu ngón tay mà học trò đã bộc bạch mọi thứ.
Thời Kính Chi có thể hiểu vì sao Doãn Từ làm như thế.
Một người cẩn thận như y chắc chắn phải có lí do để tự vạch trần thân phận, mà hẳn sẽ liên quan đến kế hoạch của y.
Tuy nhiên hắn vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình.
Bây giờ Thi Trọng Vũ chẳng khác gì hắn nữa.
Doãn Từ không giấu giếm Thi Trọng Vũ.
Không ai biết rõ Thời Kính Chi về việc Doãn Từ thật sự có chuyện cần điều tra nên mới tìm một môn phái nhỏ để che mắt người đời.
Suy cho cùng, tình nghĩa giữa hai người họ vốn được dựng nên nhờ "quan hệ thầy trò" không khác trò đùa này đây.
Thái độ của Doãn Từ với Thi Trọng Vũ rất quen trong mắt Thời Kính Chi.
Những ngày đầu gặp nhau, hắn cũng từng được cảm nhận sự thiện chí điêu luyện ấy.
Như vậy vào lúc Doãn Từ cần tìm một "sư phụ" thì có người đó có là Trương Kính Chi hay Lý Kính Chi đều được hết.
Để rồi liệu có phải Doãn Từ cũng sẽ hết lòng với người ta sau nhiều năm tháng chung sống với nhau không?
Xét ra thì tuy tình cảm giữa họ đang dần chuyển từ nhạt nhòa sang sâu đậm, nhưng cuối cùng vẫn nằm ở phạm vi quan tâm giữa "tiền bối" và "vãn bối".
Cũng không đặc biệt như hắn hằng tưởng tượng.
Thời Kính Chi bỗng thấy mịt mờ và ấm ức.
Trái tim như được thả vào ấm trà rồi đun nhỏ lửa.
Bên tai hắn lùng bùng âm thanh của bọt khí, mỗi bọt khí nổ ra một tiếng nói "như vậy không công bằng" nho nhỏ.
Thời Kính Chi vén vạt áo, ngồi xếp bằng trên nền tuyết, toan để tuyết xoa dịu "cái nhiễu sự" của mình.
Trong lúc đáy lòng chua xót, đột nhiên hắn ngộ ra lí do Trần Thiên Phàm xóa bỏ trí nhớ.
...!Đơn giản là vì duyên trần quá đỗi bỏng tay.
Nếu không quyết định vào đời trên núi Hồi Liên thì hắn đã thỏa mãn mà bấu chặt vào "mối ràng buộc của duyên trần", nào đâu để ý Doãn Từ đối đãi người khác ra sao nữa chứ.
Bởi miễn có ràng buộc, thì Doãn Từ có khua chiêng gõ trống cưới một chục thê thiếp, rồi lại viết rõ thân phận thật lên đầu lâu đi rêu rao khắp phố, hắn cũng chẳng bận tâm.
Nhưng giờ đã khác.
Nỗi bức bối rục rịch trong tâm trí Thời chưởng môn, không biết đến từ đâu mà cũng không biết nên trút đi đâu, làm cho Thời chưởng môn trông vô cùng bất mãn.
Bên này, Thời Kính Chi đang ngột ngạt như một bình trà xinh đẹp mà kín miệng thì bên kia, Doãn Từ không hề hay biết.
Doãn Từ thấy thời khắc đến, bèn nhỏ giọng: "Còn một chuyện riêng, coi như ta trộm nhờ cô nương giúp đỡ."
"Tiền bối cứ nói."
"Ta có một người bạn từng đem lòng yêu mến Thời Sùng Ngọc phái Thái Hành.
Chuyện đã xảy ra được hai mươi năm rồi, ta không thể tìm ra manh mối về Thời Sùng Ngọc nên muốn hỏi cô nương, để cho bạn ta một câu trả lời...!Cô nương đã từng nghe đến Toái Ngọc Thương Thời Sùng Ngọc chưa?"
(*toái là vỡ)
Thi Trọng Vũ nhướn mày, "Thời chưởng môn...?"
"Không, Thời Kính Chi không liên quan đến chuyện này.
Trước kia ta từng suy đoán như vậy nhưng hóa ra chỉ là hiểu lầm." Doãn Từ lại gạt Thời Kính Chi đi, "Nếu cô nương giúp đỡ lần này thì xem như ta nợ phái Thái Hành một ân huệ."
Thời Sùng Ngọc không phải nhân vật quan trọng gì, Thi Trọng Vũ nhận lời