Pháo hoa nở rộ rồi lụi tàn chỉ trong khoảnh khắc.
Sau chớp mắt sáng ngời, màn đêm lại đặc quánh, bầu trời vẫn âm u.
Bên ngoài không có gương soi, không biết Thời Kính Chi nghĩ gì mà mỉm cười tươi rói.
Doãn Từ dùng tay áo nhúng nước tuyết, bắt đầu lau khuôn mặt bị khói hun đen cho Thời Kính Chi.
Hôm nay là giao thừa, sư phụ gà mờ không có đồ mới mặc, song vẫn nổi bật nhờ ngoại hình như hoa đào thành tinh, tiên khí lấn át cả bộ dạng nhếch nhác.
Bây giờ mà vác cái mặt "Bao Công" này vào nhà thì không biết hắn có bị mọi người đuổi ra vì tưởng là thần nghèo không nữa.
Cảm giác khi nghiêm túc đóng vai bậc cha chú của người ta chẳng lấy gì làm sung sướng cả, mới có mấy ngày, trái tim Doãn Từ đã đập loạn nhiều hơn tổng số lần loạn nhịp trong năm mươi năm quá khứ.
Nếu không có cơ thể trường sinh bất tử thì tính riêng khoảnh khắc vừa rồi thôi, y đã tổn mất vài năm tuổi thọ rồi.
Doãn Từ vừa nghĩ ngợi vừa dồn thêm sức lên tay, làm cho khuôn mặt Thời Kính Chi bị cọ đỏ ửng.
Trầy trật mãi y mới kéo được Thời chưởng môn về dạng người rồi cùng trở vào nhà.
Ai ngờ cái tính nghiền vui của Thời chưởng môn chưa kết thúc.
Sau khi hăm hở ăn xong sủi cảo, Thời Kính Chi sắp xếp pháo hoa và đi chuẩn bị ba bao lì xì với điệu bộ thần bí.
"Tô Tứ, sau này phải chăm sóc Bạch gia cho tốt, bớt gây chuyện cho chưởng môn ta."
Thời Kính Chi chìa lì xì ra và vuốt cái đầu Tô Tứ như xoa đầu chó.
Mặt mày hắn phơi phới ý cười nhưng nội dung lời nói lại chẳng hề khách sáo.
Tô Tứ đang nuốt dở sủi cảo, nghe vậy suýt thì nghẹn chết.
Tuy nhiên nghĩ lại, hình như suốt chặng đường vừa qua hắn ta thật sự không hữu dụng mấy.
Thế là Thiếu giáo chủ giáo Xích Câu tủi thân đáp lời, mở bao lì xì, giũ ra được một đồng tiền.
Tô Tứ: "..."
Dù hắn ta không hữu dụng thật, nhưng Thời chưởng môn cũng không phải người hào phóng lắm.
Lì xì thế này có khác gì đuổi ăn mày đâu!
"Diêm Thanh, ngươi cầm số tiền này trước.
Chờ bản chưởng môn phá giải được phong ấn rồi thì ta sẽ thu lại một phần.
Còn nếu ta không...!lúc đấy ngươi cứ giữ số tiền này và đem theo Tô Tứ đến nương nhờ núi Hồi Liên.
Các đại sư sẽ nể mặt thanh kiếm của ngươi mà không bắt nạt ngươi quá đáng."
Giọng điệu như lời gửi gắm cuối cùng của đối phương làm Diêm Thanh há hốc mồm, vành mắt đỏ lên.
Cậu ta cẩn thận mở lì xì, lôi ra được hai tờ ngân phiếu.
Một tờ một lạng bạc, một tờ hai lạng bạc.
Đã bảo lương tháng cộng thêm tiền thưởng là bao nhiêu cơ mà? Có ngần này còn đòi lấy lại một ít?
Sự cảm động của Diêm Thanh tụt dốc không phanh.
Cậu ta ậm ừ một tiếng yếu xìu rồi chậm rãi quay người, quyết định ăn thêm bát sủi cảo nữa.
Cậu ta nghi ngờ phái Khô Sơn đến đây để ăn chùa.
Tới lúc rời đi, có khi họ sẽ lập tức phải dãi nắng dầm mưa, thậm chí không có tiền mà ở các quán trọ đơn sơ nhất.
Cuối cùng Thời Kính Chi bước lại cạnh Doãn Từ: "A Từ, cái này cho ngươi.
Giữ kỹ nhé, dù gì ta cũng là sư phụ ngươi nên vẫn phải cho những gì cần cho chứ."
Có thảm án của Tô Tứ và Diêm Thanh làm mẫu, Doãn Từ nhận lì xì trong tâm thái nghi ngờ.
Dựa vào cảm giác thì thứ này còn không có nổi một đồng tiền, ai biết tay hồ ly muốn nghịch trò gì nữa.
Thôi được, coi như chơi cùng sư phụ gà mờ một lần đi vậy.
Doãn Từ bình thản xé bao giấy đỏ.
Quả nhiên bên trong không có tiền, chỉ có một tấm da yêu nằm ngay ngắn.
Y nhướn mày, lộn tấm da yêu lại.
Da yêu sờn đến mức đã biến thành màu đen, bên trên khắc một hàng chữ nhỏ xinh đẹp và được đồ lại bằng chu sa, trông vô cùng sáng rõ:
Hội đèn Dịch đô, đèn hoa một ngọn.
Có dòng này làm chứng, chọn lựa tùy tâm.
"A Từ phải giữ kỹ đấy." Thời Kính Chi nghiêm túc nói, "Làm mất là vi sư không trả tiền đâu."
Đáy lòng dấy lên nỗi xót xa, Doãn Từ cất miếng da yêu vào ngực áo.
"Dĩ nhiên rồi."
Tuy ý định sửa soạn giao thừa là hoàn toàn bộc phát nhưng đến nửa đêm, tiệc đón năm mới của đám bọn họ vẫn tương đối đủ đầy.
Thời Kính Chi lựa ra một số nguyên liệu rẻ tiền từ đống đồ Trần Thiên Phàm tích trữ, từ đó chế thành dây pháo và pháo hoa, rồi cùng nhau đốt bên ngoài.
Trong tiếng nổ đùng đoàng, pháo hoa tỏa rực rỡ trên cao, để lại muôn vàn những chấm nhỏ lóe lên rồi chợt tắt.
Diêm Thanh ôm thanh kiếm Từ Bi, ngẩng đầu lâu đến mức cổ mỏi nhừ.
Bạch gia thì bị pháo dọa hãi, vừa kêu quang quác vừa chạy tứ tung, khiến Tô Tứ phải nhăn nhó đuổi theo sau lưng nó.
Thời Kính Chi hồ hởi vun ra hai chiếc ghế tuyết, kéo Doãn Từ ngồi xuống, cùng ngắm ánh lửa giữa bầu trời.
Thi Trọng Vũ buồn chuyện sư môn nên không vui nổi.
Không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng mọi người, nàng liền tìm một góc tường để ngồi tĩnh tọa.
Mùi khói mỗi lúc một nồng, Trần Thiên Phàm hắt hơi, lắc đầu bất đắc dĩ.
Bà Vệ khoác thêm áo rồi cùng ngắm pháp hoa với phái Khô Sơn.
Bà dựa vào cửa, ánh lửa lấp lóe trong đôi mắt mờ đục của bà.
"Gió tình tang lay qua đào mướt, nước sông xuân tĩnh lặng như tờ, nhà ai rộn ràng xuân sắc..."
Bà lại bắt đầu ngâm nga giai điệu vui tươi ấy.
Chỉ có điều so với trước đây, làn điệu bà cất lên khá lạ kỳ - càng hát, giọng bà càng chói tai như thể quên mất tuổi tác của mình nên đã cố ép giọng lên cao vút.
Cổ họng bà không chịu nổi, điệu hát dân gian sắp biến thành nhạc tang, Thời Kính Chi quay đầu: "Bà ơi?"
Bà Vệ nom khá ngẩn ngơ, bà nhìn lửa khói đầy trời, nét mặt dần trở nên hoảng sợ.
"Không xong rồi không xong rồi." Đè giọng, bà thốt lên như một thiếu nữ, "Hỏng giọng rồi, không hát được nữa.
Sang năm lại bị lão gia đánh rồi!"
Thời Kính Chi chần chừ giây lát, toan tiến lên bắt mạch cho bà thì bà đã lại hoàn hồn.
Bà Vệ ngẩn người hồi lâu, đầu cúi xuống, khuôn mặt tròn nở nụ cười gượng gạo: "Lại lẩm cẩm rồi.
Ban nãy làm mấy đứa sợ hả? Để ta vào pha ít trà..."
Rồi không đợi Thời Kính Chi mở miệng, bà đã bước vội vào nhà như muốn chạy trốn.
Có một cao thủ trị liệu là Trần Thiên Phàm ở đây, Thời Kính Chi không dám lấn mặt mà tự tiện thăm khám, nên chỉ im lặng ngồi xuống.
Sau tràng pháo hoa cuối cùng, mọi người mang theo hơi lạnh vào nhà, thấy bà Vệ đã ngồi thêu thùa như thường lệ.
Bà tìm lại được dáng vẻ nhàn nhã, còn tươi cười xin lỗi mọi người.
Thời Kính Chi đến cạnh Trần Thiên Phàm đang luôn tay luôn chân và quan sát lão nghiên cứu thuật pháp.
Thấy sắp tới giờ nghỉ ngơi, hắn kể lão nghe tình trạng của bà Vệ.
"Ừ, ta biết." Trần Thiên Phàm hờ hững nói, "Dạo này bà ấy cứ quên trước quên sau, lẩm cẩm rồi.
Ta đang nghĩ cách."
Nếu bỏ qua chuyện này thì đêm giao thừa của họ tương đối tốt đẹp.
Mà trận chiến đầu năm cũng tốt đẹp như thế.
Dường như bí điển còn chậm chạp hơn hôm qua, Trần Thiên Phàm không dùng cả thuật pháp, lão bảo Thời Kính Chi hãy thử tự chỉ huy xem.
Ba người phối hợp với nhau, đến lúc mặt trời lặn là họ thành công chém rơi được hai tay của một thi thể.
Đêm đó Trần Thiên Phàm xử lí luôn cặp tay này, tuyên bố giữa trưa mùng hai sẽ làm xong phù chắn họa.
Lão Trần dồn tâm chế phù, bà Vệ cũng ở bên trợ giúp, trong phòng thừa ra một khoảng trống lớn được dùng để bố trí đại pháp trận giải phong ấn.
Mở đầu năm mới suôn sẻ làm Thời Kính Chi thoải mái hơn nhiều.
Đi đôi với sự dần hoàn thiện của pháp trận là tâm trạng căng thẳng xen lẫn niềm mong đợi mơ hồ của Thời Kính Chi.
Ngày phá thuật phong ấn sắp đến gần, chỉ thiếu ba thi thể để khởi động pháp trận nữa là xong.
Kế hoạch tiếp theo đã được đặt ra một cách chắc chắn, cứ thế tiến hành tuần tự là được.
...!Tiếc rằng, sự ổn định này đã kết thúc